A huynh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mạnh Tuyết Dao, thích thú ngắm nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình.
"Điện hạ đã từng thấy a tỷ của ta cắt tỉa mẫu đơn chưa? Lương tì quốc sắc thiên hương, được điện hạ sủng ái, đương nhiên là bông mẫu đơn đẹp nhất mà ta từng hái."Chỉ là, Lương tì không giống như những bông hoa thông thường, chỉ có gai nhỏ. Con nàng có tay, có chân, thế nào cũng không thể nhét vào chiếc bình mà ta đã dày công chuẩn bị cho nàng.
"Vì vậy, ta đành phải tỉa bớt cành lá. Đầu tiên là chặt tay, rồi chặt chân, để nàng trở nên tròn trịa, vừa vặn đặt vào trong bình."
Sắc mặt Lục Chiêu tái nhợt, trong ánh mắt dần hiện lên sự kinh hãi.
"Ngươi… ngươi thật độc ác! A Dao luôn bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại tổn thương nàng như thế!"
A huynh làm ra vẻ ngạc nhiên:
"Hóa ra a tỷ chưa giải thích rõ ràng với ngài sao? Vậy để ta kể thay nàng."
Thời gian quay trở lại ba tháng trước.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong đại lao của phủ Thái tử, Mạnh Tuyết Dao lao vào người a huynh, khóc lóc kể lể rằng nàng ta đã hoàn toàn thất sủng.
A huynh ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
"Lương tì, ta vẫn còn một kế, giúp nàng lấy lại ân sủng."
Kế hoạch là, a huynh giả vờ đưa Mạnh Tuyết Dao bỏ trốn, khiến Lục Chiêu nổi cơn ghen tuông, nhận ra nàng ta quan trọng thế nào đối với mình, từ đó quay lại đón nàng về.
Mạnh Tuyết Dao nghe xong liền động lòng, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
"Vậy còn ngươi? Điện hạ nhất định sẽ g.i.ế. c ngươi."
A huynh nở nụ cười dịu dàng.
"Vì Lương tì, dù có phải đánh đổi tính mạng, ta cũng cam lòng."
Mạnh Tuyết Dao cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng ta thả a huynh ra, hai người tranh thủ đêm tối trốn đi, chạy đến trước cửa nhà chúng ta.
Khi ấy, những luống mẫu đơn ngoài ruộng vẫn chưa nở rộ. Mạnh Tuyết Dao không nhớ nổi mình đã từng đến đây, cũng không biết đây là nhà ai.
Nàng ta dùng chiếc áo trăm mảnh mà a tỷ từng may cho ta để làm khăn lau bàn, lau tới lau lui, sợ dính phải chút khí nghèo nàn.
Rồi đắc ý nói:
"Ta sẽ ở đây mười ngày nửa tháng, đợi đến khi điện hạ lo lắng phát điên, ta mới xuất hiện gặp hắn."
A huynh quen thuộc mở tủ lấy thuốc trị thương bôi lên vết thương.
Mạnh Tuyết Dao nhìn một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi:
"Ngươi hiểu biết về dược lý sao?"
A huynh khẽ ừ một tiếng.
Nàng ta lập tức nghĩ đến nửa gương mặt phải đã gần như thối rữa của mình, lòng dấy lên một tà niệm.
"Thẩm Quế, lời ngươi từng nói còn giữ không? Cắt da mặt ngươi để chữa cho ta?"
Mạnh Tuyết Dao rất có tự tin vào khả năng kiểm soát nam tử của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!