Khi Lục Chiêu hoảng loạn tìm được nàng, nàng đang trốn trong bụi hoa, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Xin lỗi điện hạ, thần thiếp chỉ là… chỉ là nhớ đứa trẻ ấy một chút thôi."
Có lúc, Lục Chiêu nghe thấy a tỷ trong mơ gọi tên thân mật của đứa con, tỉnh dậy thì khóc đến đứt từng đoạn ruột gan.
Cũng có lần, nàng nắm lấy vạt áo Lục Chiêu, cắn răng hỏi:
"Ả độc phụ ấy đã g.i.ế. c con của ngài, điện hạ, vì sao ngài không g.i.ế. c nàng để trả thù cho đứa trẻ?"
Đôi mắt Lục Chiêu đỏ hoe, chỉ biết cúi đầu bất lực.
Hắn không còn sủng ái Mạnh Tuyết Dao nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ g.i.ế. c nàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Những tình cảm đã từng có, như ngọn lửa âm ỉ, thi thoảng lại bùng lên trong những giấc mơ đêm của hắn.
Hắn điều tra kỹ vụ cướp xe ngựa, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau là a huynh, và quy hết mọi tội lỗi lên đầu huynh.
A huynh bị áp giải vào đại lao của phủ Thái tử ngay trong đêm đó.
Huynh bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, treo chặt vào bức tường lạnh lẽo.
Mỗi lần huynh cử động, đều phải chịu những cơn đau thấu xương.
Mỗi cơn đau ấy lại khắc vào cơ thể huynh những dấu ấn không thể xóa nhòa.
Lục Chiêu đích thân đến đại lao, cầm lấy thanh sắt nung đỏ, dí mạnh lên n.g.ự. c huynh, lắng nghe tiếng thét thảm thiết, ánh mắt đầy sát khí khát máu.
"Ta sẽ không g.i.ế. c ngươi, Thẩm Quế. Ta sẽ tra tấn ngươi từng đêm, khiến ngươi sống không bằng chết."
Những dụng cụ tra tấn liên tiếp được sử dụng trên cơ thể a huynh, không khí trong ngục nồng nặc mùi m.á. u tanh.
Ta đứng cạnh a huynh, nhìn khắp những vết thương chi chít trên cơ thể huynh, mà lòng đau như cắt.
Cuối cùng, những ngục tốt tra tấn cũng mệt mỏi, chẳng nghĩ ra trò gì mới, đành rời đi nghỉ ngơi.
Cho đến khi cánh cửa ngục mở ra một khe nhỏ.
Mạnh Tuyết Dao bước vào, ánh mắt dừng lại từng chút trên thân thể tàn tạ của a huynh.
Nàng cau mày, rồi bật khóc như một đứa trẻ.
"Thẩm Quế, đều là lỗi của ta… Là ta hại ngươi…"
Trong nơi mà Mạnh Tuyết Dao không nhìn thấy, khóe môi của a huynh khẽ nhếch lên một nụ cười.
14
Tin tức Mạnh Tuyết Dao lén thả a huynh rồi cùng hắn bỏ trốn nhanh chóng lan khắp phủ Thái tử.
Lục Chiêu giận đến mức đập vỡ một chiếc bình ngọc do hoàng thượng ban tặng, các mảnh sứ sắc nhọn cứa đứt tay hắn, m.á. u chảy đầm đìa.
A tỷ ngồi bên, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho hắn, vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn, hiểu chuyện như mọi khi.
"Thần thiếp biết điện hạ vẫn còn nghĩ đến Mạnh Lương tì. Thẩm Quế vốn gian xảo, không biết đã lừa Lương tì đi nơi nào. Điện hạ nên mau phái người đi tìm nàng ấy."
Lục Chiêu nghe vậy, trong lòng cảm thấy an ủi vô cùng, khẽ hôn lên trán nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!