Chương 10: (Vô Đề)

Mạnh Tuyết Dao lại rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.

"Ta đã ở bên điện hạ lâu như vậy, thế mà bụng lại không chút động tĩnh. Chẳng lẽ… ta không thể sinh con sao?" 

Nàng nhìn bụng của a tỷ ngày một lớn hơn.

Càng lúc càng không yên lòng.

Cho đến một buổi sáng, Mạnh Tuyết Dao lại giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của a huynh.

Nàng vội bò tới trước gương, thứ nàng nhìn thấy là nửa gương mặt bên phải, đầy những mụn nước đỏ li ti.

Xấu xí như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục.

Nàng hét lên thảm thiết, ném vỡ tấm gương thành từng mảnh.

Mau đi gọi điện hạ! 

Nhưng làm sao Lục Chiêu có thể đến chứ?

Hắn còn bận chăm sóc bụng bầu của a tỷ, đâu thèm để tâm đến nữ nhân ác độc suýt chút nữa hại c.h.ế. t đứa con của hắn. 

Mạnh Tuyết Dao đau lòng đến không thốt nên lời, a huynh chăm chú nhìn nàng một hồi, rồi bất ngờ quỳ một gối trước mặt nàng.

"Lương tì, nếu là trước đây, điện hạ nhất định sẽ không bận tâm đến vết thương trên mặt của nàng."Nhưng bây giờ đã có Thẩm Vân Dao, điện hạ nhìn thấy gương mặt của nàng, chỉ e sẽ càng thêm chán ghét nàng và càng sủng ái nàng ta hơn.

"A huynh rút ra một con d.a. o nhỏ, đưa chuôi d.a. o cho Mạnh Tuyết Dao."Lương tì, vì nàng có thể hòa thuận lại với điện hạ, ta nguyện ý cắt da mặt mình để khôi phục dung nhan cho nàng." 

Mạnh Tuyết Dao nhìn vào đôi mắt chân thành của a huynh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót. 

Nàng dẫu là một nữ nhân độc ác và ghen tuông nhất. 

Nhưng trái tim người vẫn là thịt mà thành, vẫn có một nơi mềm yếu đến không thể chạm vào. 

Lục Chiêu là Thái tử, một người trên vạn người. 

Hắn có thể lạnh nhạt với nàng, trách mắng nàng, và vì sự không ngoan ngoãn của nàng mà đi sủng ái những nữ nhân ngoan hơn. 

Nhưng Thẩm Quế thì không. 

A huynh chỉ biết trong lúc nàng bệnh tật sẽ sắc thuốc ngọt dịu để nàng dễ uống. 

Khi nàng tức giận, hắn làm những thỏi son phấn đẹp mắt để nàng vui lòng. 

Một người nam tử tốt như thế, nhưng đáng tiếc, hắn không phải là Thái tử. 

Trong lòng Mạnh Tuyết Dao dâng lên một dòng ấm áp, nàng bảo a huynh thu d.a. o lại. 

"Ngươi là nam tử, sao có thể làm được việc này? Ta muốn chữa lành gương mặt, chỉ có cách lột da con tiện nhân kia thôi. Dẫu sao nàng ta cũng giống ta." 

Suy nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Tuyết Dao đã xác định rõ một điều— 

Nàng tuyệt đối không thể để đứa con của Thẩm Sung Nghi được sinh ra. 

Nếu là một bé trai, đó sẽ trở thành vị hoàng tôn đầu tiên. Khi ấy, địa vị của Thẩm Sung Nghi e rằng sẽ vượt qua nàng, kẻ mang danh Lương tì. 

Đến lúc đó, Lục Chiêu sẽ dồn hết tâm sức để ở bên mẹ con nàng ta, và nàng sợ rằng mình sẽ nhanh chóng bị quên lãng. 

A huynh tựa như con giun trong bụng Mạnh Tuyết Dao. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!