Chương 9: (Vô Đề)

19

Khi Cố Hoài Từ vội vã từ chốn ôn nhu hương đến Thẩm gia, viện của mẫu thân ta đã bị một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ. 

Một t.h. i t.h. ể cháy đen trần trụi nằm trơ trọi giữa sân viện. 

Hắn kinh hoàng thất sắc, giọng run rẩy quát thị vệ: 

"Sao lại như vậy?! Phu nhân không phải đang chờ ta ở tửu lâu sao?" 

Điều thị vệ không biết là, ngay từ lúc hắn bị Thẩm Thanh Thanh gọi đi, ta đã diễn đủ màn ủy khuất trước mặt các phu nhân, rồi rơi lệ bước ra khỏi tửu lâu, một mình tiến vào Thẩm gia. 

Trong viện của mẫu thân, ta đứng lặng hồi lâu. 

Quản gia thăm dò bước đến hỏi ta có muốn ở lại dùng bữa hay không, ta chỉ mỉm cười quay người lại, lạnh lùng hỏi: 

"Năm đó phu nhân của quản gia sinh khó, chính mẫu thân ta đã lấy hai củ nhân sâm trăm năm mời thái y cứu mạng. Quản gia còn nhớ chứ?" 

Sắc mặt quản gia thoáng cứng đờ, miệng lắp bắp nói lời cảm tạ, nhưng không một câu nhắc đến ân đức của mẫu thân ta. 

Ta liền hiểu rõ, ân tình ngày xưa cũng như nước chảy qua cầu. 

Người đã nhận được ơn huệ và sự che chở, còn ai sẽ nhớ đến nữa? 

Thế nên, ta lấy từ tay áo ra cây trâm của con trai hắn: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Tay nghề của quản gia thật khéo léo, chính tay chạm khắc cây trâm này mà cũng tinh xảo đến vậy." 

Quản gia lập tức tái mặt vì sợ hãi. 

Cây trâm vốn cài trên đầu, ta lấy đi mà chẳng tốn chút sức nào. 

Ngay cả đầu của hắn, nếu ta muốn, cũng có thể lấy dễ như chặt dưa thái rau. 

"Tiểu thư, vương pháp lớn hơn trời, người chớ làm chuyện hồ đồ. Dẫu không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ đến danh dự của mẫu thân người và cả dòng họ." 

Ta thở dài: 

"Chính vì đã nghĩ cho cữu cữu ta quá nhiều, ta mới dung túng cho Thẩm Sùng Sơn sống thêm ngần ấy năm. Nhưng sự nhẫn nhịn của ta đổi lại được gì, quản gia so với ta càng rõ hơn chứ?" 

Quản gia thường xuyên lui tới viện của Thẩm Thanh Thanh, đương nhiên là hiểu rõ. 

Hắn ấp úng không nói nên lời, ta liền tiếp lời: 

"Hôm nay ta đến đây, đã uống qua thuốc độc xuyên ruột rồi. Nhưng một người c.h.ế. t chẳng phải quá cô độc sao? Phải kéo theo vài kẻ đi cùng mới đủ." 

Hai chân quản gia run rẩy, ta mỉm cười đầy hứng thú hỏi: 

"Dẫn ai đi cùng, quản gia tự chọn đi." 

Một gói thuốc độc được đặt trên bàn đá, ta thậm chí không buồn liếc nhìn quản gia đang hoảng loạn quỳ xuống, mà xoay người bước về phía thư phòng của phụ thân. 

Ông ta đang cầm bức thư của đứa con trai yêu quý, đôi mắt tràn đầy vẻ hài lòng. 

Nhưng khi ta bước vào, ông ta liền mất hứng, gương mặt lập tức lạnh tanh. 

Ông còn chưa biết, bây giờ lạnh chỉ là gương mặt, không bao lâu nữa, lạnh sẽ là cả cơ thể. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!