07
Phụ thân vô cùng nhiệt tình bước tới đón ta, bày ra dáng vẻ phụ tử thâm tình.
Nhưng vệt phấn son tầm thường sau lưng ông lại bán đứng tất cả.
"Con cùng Tuyết Mai di đi dạo hậu viện một chút đi, cha vừa hay có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Hoài Từ."
"Không cần đâu, con chỉ muốn về viện của mẫu thân ngồi một lát."
Cái gọi là Tuyết Mai di, chính là mẹ của Thẩm Thanh Thanh – Tống Tuyết Mai.
Bà ta cũng từng là tiểu thư thế gia, nhưng vì tội danh liên lụy đến vụ tịch biên gia sản, tru di cả nhà mà bị đày vào thanh lâu.
Chính phụ thân ta đã lén chuộc bà ta ra, vụng trộm sinh ra Thẩm Thanh Thanh, chỉ nhỏ hơn ta bốn tuổi.
Bà ta mặt dày vô liêm sỉ, vào lúc mẫu thân ta sắp sinh, lại sai Thẩm Thanh Thanh xông vào Thẩm gia, quỳ trước mặt mẫu thân đòi danh phận.
Khiến mẫu thân ta kinh hoàng đến xuất huyết, một xác hai mạng.
Khi ấy ta chỉ mới bảy tuổi, cầm một con d.a. o kề vào cổ Thẩm Thanh Thanh, ép hạ nhân đi báo tin cho cữu cữu, để ông đứng ra đòi lại công đạo cho mẫu thân.
Cuối cùng, Tống Tuyết Mai không thể bước chân vào cửa Thẩm gia.
Bà ta bị an bài với thân phận ngoại thất ở quê nhà Vân Dương.
Đêm gả cho Cố Hoài Từ, dưới ánh nến đỏ rực, ta đã nói:
"Từ nay về sau, ta chỉ có hai mục tiêu, nâng đỡ chí lớn của chàng và báo thù cho mẫu thân ta."
Cố Hoài Từ chỉ trời thề thốt:
"Mối thù của phu nhân cũng là mối thù của ta. Đợi ta lên được vị trí cao, nhất định dốc toàn lực báo thù rửa hận cho phu nhân."
Sau đó, hắn chỉ vào một t.h. i t.h. ể cháy đen nói với ta:
"Thẩm Thanh Thanh đã chết, Vân Nghi, nàng nên sống vì chính mình."
Thẩm Thanh Thanh c.h.ế. t ở đâu?
Chết trên chiếc giường vui vẻ của bọn họ.
Hận ý đ.â. m sâu vào ta, lòng bàn tay đầy m.á. u đỏ tươi.
"Nếu phu nhân không thích, vậy đừng để bất kỳ ai làm nàng thêm phiền lòng."
Cố Hoài Từ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy, nhưng vẫn chừa lại cho bọn họ chút đường lui.
Nét mặt đắc ý của Tống Tuyết Mai cứng đờ lại, bà ta vội cúi người lấy lòng:
"Vâng vâng, đều nghe theo Hầu gia, là nô gia thất lễ, nô gia lập tức lui xuống."
Cố Hoài Từ chỉnh lại áo choàng trên người ta, giả vờ sủng ái khẽ vuốt nhẹ chóp mũi ta:
"Không vui rồi, muốn đi thì cứ gọi ta. Ta luôn đợi nàng."
Sau đó, hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng hướng về hai người phía sau:
"Nếu để người khác gây phiền toái, thì ngay tại chỗ xử lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!