Chương 35: Tâm ý nữ thần

Ô Tử Hư trở về Phong Trúc Các, cảm giác đầu óc tối tăm, tâm lực cạn kiệt, đáng thương cho hắn tối nay còn phải vẽ thêm ba bức tranh lớn, tính cả bức của Bách Thuần.

Chuyện cần hoàn thành không chỉ có vậy, đêm nay là cơ hội cuối cùng để hắn tạo ra một lỗ hổng có thể chui lọt trên chấn song chặn cửa cống thông ra hà đạo bên ngoài.

Hắn cần phải phấn chấn tinh thần lên.

Vừa rồi đùa vui với hai mỹ nhân, hắn lại khôi phục bản sắc phong lưu lãng tử. Được hai nữ nhân hết ý phụng bồi, đầu óc hắn như mê đi không còn suy nghĩ được gì nữa, biết rõ là không thể uống say, nhưng vẫn uống thêm vài chén.

Thêm nữa lại ăn no tức bụng, nên giờ điều mà hắn muốn làm nhất chính là nằm gục xuống mà ngủ bà nó một giấc thật say.

Nhưng đương nhiên là không thể dẫm vào vết xe đổ đêm qua. Đêm qua hắn vừa ngã mình xuống giường đã lập tức bất tỉnh nhân sự, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh lại, tự dưng phí mất bao nhiêu thời gian.

Mơ mơ hồ hồ, hắn nhận ra mình đang đi vào nhà tắm phía sau, đang ngạc nhiên không hiểu mình tới đây làm gì, rồi sau đó mới tỉnh táo lại phần nào, thấy giữa phòng có một bồn tắm lớn cao ngang lưng, thầm reo lên một tiếng, chỉ có tắm nước lạnh mới giải được rượu, trở lại trạng thái tỉnh táo để làm việc.

Nghĩ tới đây, Ô Tử Hư nào còn do dự, lập tức đổ nước cởi áo, ngâm mình trong làn nước lạnh buốt, đầu óc quả nhiên trở nên thư thái.

Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó rất lạ, nhất thời lại chưa nghĩ ra là chuyện gì, đang suy nghĩ thì một giọng nữ hét lên: "Ở lại trong thùng, không được cử động".

Ô Tử Hư ngạc nhiên nhìn qua, thấy Vô Song Nữ xông vào, lao thẳng tới cạnh bồn nước, nhìn hắn chằm chằm rồi gắt gỏng quát: "Nói tiếp đi!".

Ô Tử Hư chợt có một cảm giác cực kỳ cổ quái, hệt như giờ này tối qua lúc đang tiếp xúc với nàng vậy, thời gian phân cách cơ hồ như không tồn tại: "Đợi ta đứng dậy mặc y phục vào đã được không?".

Vô Song Nữ lạnh lùng: "Ta không có thời gian, ngươi còn muốn có thêm bảy trái hắc yên đạn không?".

Ô Tử Hư lập tức khuất phục, tập trung tinh thần nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Cô nương biết những gì về Cổ thành rồi?".

Vô Song Nữ hít vào một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: "Còn ngươi thì biết gì về Cổ thành, nói ra thử xem nào".

Ô Tử Hư đã quen với tác phong ngang ngạnh chỉ hỏi chứ không đáp của nàng, cũng biết nàng có bí mật không thể nói cho người khác, còn Cô Nguyệt Minh thì khẳng định biết rõ bí mật này, chỉ là y không chịu nói ra mà thôi, nghĩ đoạn hắn bèn càu nhàu đáp: "Ta chỉ biết tòa thành này được xây từ thời Chiến Quốc, trong thành có dị bảo, từ ngàn năm nay, Nữ thần chúa tể vùng Vân Mộng Trạch luôn bảo vệ nó, còn giờ đây Nữ thần lại theo ta tới Lạc Dương, còn đặt ta vào tuyệt địa này nữa.

Những chuyện khác, nhất loạt ta đều không biết".

Vô Song Nữ lộ ra thần sắc thương cảm, nói: "Ngươi biết còn nhiều hơn ta. Mười trái hắc yên đạn đã đặt sẵn trên bàn, chúc ngươi may mắn".

Ô Tử Hư thấy nàng quay người định đi, vội nói: "Đừng đi vội! Coi như ta cầu xin, được không?".

Vô Song Nữ dừng bước, khôi phục lại vẻ lãnh đạm mọi khi, điềm đạm hỏi: "Ngươi chỉ biết có thế, ta lại không muốn nhìn bộ dạng lõa lồ của ngươi, ở lại còn ý nghĩa gì nữa?".

Ô Tử Hư nói: "Bọn ta đang tiến hành giao dịch, một mua một bán, người bán đương nhiên hy vọng người mua hài lòng với thứ mình mua. Nhưng cô nương lại có vẻ như không để tâm đến những gì ta nói vậy, ta còn rất nhiều điều muốn thổ lộ nữa mà".

Vô Song Nữ bình tĩnh nói: "Không phải ta không để tâm đến những gì ngươi nói, nếu là như vậy ta căn bản không cần đến đây tìm ngươi. Bất luận đối với Ngũ Độn Đạo hay bản thân ngươi, ta cũng hoàn toàn chẳng có hứng thú, chỉ có chuyện về Cổ thành là hấp dẫn ta mà thôi.

Giờ ta đã biết những điều ta muốn biết. Hiểu chưa? Ngươi là ngươi, ta là ta, chuyện của ta, ta sẽ tìm cách ứng phó, là thành là bại đều là chuyện của ta".

Nói xong liền đi luôn.

o0o

Canh một.

Cô Nguyệt Minh đi vào Hồng Diệp Lâu thì bị Chu Bàn Tử chặn lại, mời vào phòng quý khách.

Hai bên ngồi xuống xong xuôi, Chu Bàn Tử lên tiếng trước: "Bách Thuần có việc gấp muốn gặp Cô đại nhân".

Cô Nguyệt Minh gật đầu: "Ta lập tức đi gặp cô nương ấy".

Chu Bàn Tử nói: "Đều là người nhà cả, ta cũng không khách khí nữa, lão Tiền ngầm thông báo với ta, Khâu Cửu Sư đã nhận định Lang Canh là Ngũ Độn Đạo rồi.

Bọn họ dựa vào cái gì để khẳng định như vậy chứ?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!