Lúc này cả bản thân hắn cũng trở nên hồ đồ, vì sao muốn đến nơi này mạo phạm giai nhân chứ? Chẳng lẽ lại là bị quỷ mê?
Bách Thuần không vui nói: "Nữ nhi bọn ta đang tâm sự, Lang tiên sinh nếu không có chuyện gì đặc biệt, mời lập tức quay về Phong Trúc Các, nghỉ ngơi cho tốt, chớ để ngày mai không có tinh thần vẽ tranh".
Ô Tử Hư biết Bách Thuần đã tức giận thật sự, liền nhìn qua Vô Song Nữ ngồi kề vai với nàng, nữ nhân này cũng đang nhìn hắn với ánh mắt gây hấn, khóe miệng lộ chút thần sắc khinh thường, biết muốn từ nơi nàng hạ thủ giải khốn, chẳng khác nào là chặt cây tìm cá, vội thủ tiêu ý niệm đó.
Chỉ hận nhất thời vẫn chưa tìm được lý do "lưu lại", chỉ đành thuận miệng nói bừa, tranh thủ thêm chút thời gian suy nghĩ, nói: "Liệu có phải khi ta hoàn thành bảy bức mỹ nhân đồ khiến đại tiểu thư hài lòng, chỉ cần ta triệu đại tiểu thư đến nơi nào, đại tiểu thư lập tức đến nơi đó, bất luận đại tiểu thư đang làm chuyện gì, hay là đang vui vẻ với bất kỳ ai?".
Bách Thuần tức giận hỏi: "Ngươi đến đây là vì hỏi mấy câu này sao?".
Ô Tử Hư cười khẽ nói: "Đại tiểu thư cho ta một đáp án chắc chắn, sau đó ta sẽ nói nguyên nhân lúc này ta đến viếng thăm Tình Trúc Các".
Lại nói với Vô Song Nữ: "Song Song cô nương có thể làm chứng cho bọn ta".
Bách Thuần không cách nào gây khó được hắn, gật đầu nói: "Được! Nếu ngươi có thể trong ba ngày vẽ xong bốn bức tranh, hai ngày kế tiếp, chỉ cần có lệnh triệu của Lang tiên sinh, Bách Thuần sẽ lập tức theo mệnh, thế nào? Dám đáp ứng không?".
Ô Tử Hư vui vẻ nói: "Cứ quyết định như thế".
Bách Thuần lạnh lùng thốt: "Bây giờ có thể cút đi chưa?".
Ô Tử Hư nói: "Còn một chuyện nữa, làm xong lập tức cút liền".
Không đợi Bách Thuần lên tiếng, quay sang chỉ bức "Cổ chiến xa nữ thần" trên vách, nói: "Ta là đến vẽ mắt cho rồng, đề tự cho bức tranh này, như thế nó mới có thể lưu truyền thiên thu vạn thế".
Bách Thuần còn biết nói gì, không muốn hắn đem bức vẽ đã chiếm cảm tình của mình đi, tuy biết là hắn mượn cớ nói trong lúc cấp bách, nhưng rất khó cự tuyệt yêu cầu hợp tình hợp lý của hắn. Tên háo sắc này chắc là thấy Song Song ngồi thuyền đến đây, nổi lòng hưu dạ vượn, mượn cớ đến thân cận Song Song.
Vô Song Nữ lạnh nhạt hỏi: "Lang tiên sinh muốn đề thế nào đây? Có thể nói trước nghe thử hay không?".
Bách Thuần bừng tỉnh trong lòng, biết nàng là muốn biết thêm một chút về việc của bức tranh.
Ô Tử Hư thấy Vô Song Nữ có "phản ứng". Lập tức lộ vẻ hớn hở, tâm hồn lơ lửng trên không, buột miệng thốt: "Vân Mộng nữ thần thì thế nào?".
Vô Song Nữ và Bách Thuần đồng thời thất thanh: "Cái gì?". Kế tiếp cô nhìn ta, ta nhìn cô, đều không hiểu đối phương vì sao có phản ứng giống mình.
Nhất thời ba người không nói gì với nhau.
Không khí cực kỳ cổ quái.
Ô Tử Hư hồi phục đầu tiên, hai tay mở ra nói: "Vân Mộng nữ thần! Tên không đủ đẹp sao? Có vấn đề gì à? Thật có thi ý mà!".
Vô Song Nữ không thể khống chế sắc mặt chuyển thành trắng bạch, khẽ cúi đầu. Sau khi thân cữu đưa nàng đến Bách Hí đoàn, nàng nghiến răng khổ luyện kỹ nghệ, ý chí kiên trì mạnh mẽ, so với người khác thì càng dũng cảm, kiên cường.
Thế nhưng trải qua việc hôn mê khác thường khi nãy, tình cảnh trong lòng nàng đã không còn phân minh rõ ràng như trước.
Câu "Vân Mộng nữ thần" của Ngũ Độn Đạo, đã khuấy động sóng gió trong lòng nàng, ảo giác và hiện thực kết hợp cùng nhau, làm cho nàng dù quen với việc ẩn giấu tâm sự, cũng nhịn không được thất thanh kinh hô, lộ ra mặt yếu đuối trong nàng.
Lúc này nàng tâm loạn thần mê, bất quá cho dù có thiên ngôn vạn ngôn, muốn hỏi minh bạch vấn đề, lại biết tuyệt không nên đề xuất, bởi vì sẽ tiết lộ nội tình của nàng.
Bách Thuần nhìn Ô Tử Hư, hỏi: "Vân Mộng phải chăng chỉ Vân Mộng Trạch, địa phương này cùng người trong tranh có liên hệ gì?".
Ô Tử Hư hoàn toàn không minh bạch vì sao hai nữ nhân này có phản ứng mạnh như thế, đặc biệt là Song Song, sắc mặt kịch biến, gần như tắc tiếng không nói nên lời. May mà hắn giỏi nhất là tùy cơ ứng biến, hai mắt đảo lộn, nói: "Đương nhiên có quan hệ trực tiếp, bằng không sao có thể gọi như thế.
Khà! Mời nghe ta giải thích tường tận đây. Trước khi đến Lạc Dương, ta từng đi chu du hồ, đường qua Quân Sơn Đảo, thắng địa như thế, sao chịu bỏ qua, liền lên núi du lãm, đến Nhị Phi Mộ ở chân núi đông bái tế Tương mỹ nhân.
Vừa rồi ta linh cơ xao động, nghĩ đến mỹ nhân trong tranh, rất nhiều khả năng là nhị phi đến nhập mộng. Hắc! Vân Mộng Trạch là cổ danh của Động Đình Hồ, gọi nàng là Vân Mộng nữ thần, càng có cổ ý. Hai vị mỹ nhân cho ta một vài ý kiến, tên gọi này liệu có phải rất thích hợp hay không".
Bách Thuần nhìn thần tình biến hóa của hắn, biết hắn ăn nói lung tung, thế nhưng vì nàng từng lập thệ, đáp ứng Tiền Thế Thần không tiết lộ chuyện có liên quan đến Vân Mộng, tuy trực giác cảm thấy tên háo sắc này nói có liên quan với tiểu Vân Mộng, nhưng không thể chỉ ra hắn đang hồ ngôn loạn ngữ, trong nhất thời nói không ra lời.
o0o
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!