Chương 30: Không Phải Em Là Người Anh Yêu Sao?

- Quốc Tuấn nhờ ta dặn em ra thao trường đợi anh ấy đấy. 

Sao Quốc Tuấn không tự nói với ta mà phải nhờ Phụng Kiều chuyển lời chứ. Anh này hôm nay bày trò gì đây, trời lại sắp tối rồi.

- Em vẫn còn giận ta sao? 

- Đâu có. Anh Tuấn chỉ nhờ chị giúp học vẽ thôi mà. 

- Hai người bắt đầu từ khi nào. Quốc Tuấn, anh ấy có vẻ rất yêu em đấy. 

- Sao chị lại tò mò về chuyện của ta và anh Tuấn thế? 

- Ta có đôi chút ngưỡng mộ thôi. 

- Từ rất lâu rồi, từ lần đầu ta gặp anh ấy... 

Đang mải mê trò chuyện, bỗng ta bị hụt chân rơi xuống hố sâu, sao lại có bẫy thú trong thao trường cơ chứ. Nắp hố có thể bập bênh, phía trên lại phủ lá khô, không nhìn thật kĩ thì khó có thể nhận ra được. Hố sâu nhá nhem, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ phía trên hắt xuống, ta hét lên cầu cứu. 

- Chị Phụng Kiều, kéo em lên với.

Ta cố nhảy lên vươn tay thật cao. Phụng Kiều đưa tay xuống nhưng không thể với được tay ta, hơn nữa nếu có với được, sức chị ấy cũng chưa chắc kéo nổi ta lên, không khéo cả hai đều bị ngã xuống. 

- Ta sẽ đi kêu người đến cứu em. 

Ta chẳng khác nào như đang ngồi trong ngục tối. Ban đầu ta còn kiên nhẫn mà bình tĩnh đợi nhưng ta đợi mãi vẫn chẳng thấy ai tới. Trời càng về chiều tối càng lạnh, hơn nữa ta còn đang ở sâu dưới ba tấc đất. Đất ướt ẩm thấp, ta lại chẳng thể nhìn xem có con vật nguy hiểm nào đang bén mảng ở xung quanh ta hay không. Ta bắt đầu hét thật to để kêu cứu. Không phải Quốc Tuấn hẹn ta ra đây sao, còn Phụng Kiều chẳng nhẽ cả canh giờ rồi chị ấy vẫn chưa thể gọi người đến cứu ta ư?

Ta hét đến khản cả giọng, nỗi tuyệt vọng lấn át lí trí, ta lấy tay cào đất để leo lên. Ai đó đã nói rằng chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Còn ta trong hố đen đối mặt với bóng tối lúc này, một mình không đáng sợ, đáng sợ nhất là nghĩ đến việc mình đang thực sự bị bỏ rơi, sẽ chẳng có ai đến cứu mình và mình sẽ chết dần chết mòn ở đây.

- Thiên Thành, Thiên Thành,... Em ở đâu? 

Là giọng của Trung Thành Vương, ta như chết đuối vớ được cọc vậy. 

- Em ở đây, anh cẩn thận bị rơi xuống hố đấy. 

Ta chưa nói hết câu thì Trung Thành Vương cũng rơi xuống. 

- Thiên Thành, em có sao không?

- Em không sao. Nhưng sao chỉ có mình anh tới thôi?

- Phụng Kiều nói rằng em đang ở thao trường đợi ta. Em yên tâm, ta đã dặn thuộc hạ của ta nếu không thấy ta sớm quay lại thì phải lập tức đi tìm rồi. Phụng Kiều này có vẻ rất ác cảm với em.

Có lẽ Quốc Tuấn không có hẹn ta, càng không có chuyện nhờ Phụng Kiều chuyển lời giúp, chị ta cố tình dụ ta đi qua và rơi xuống bẫy. Ta thật quá bất cẩn rồi. Khi ta nói với Quốc Tuấn rằng Phụng Kiều không đơn giản chỉ là muốn giúp anh ấy đóng kịch chọc ta. Anh ấy thậm chí còn bênh vực chị ta, nói ta lo xa quá rồi. Linh cảm của con gái thật chẳng bao giờ sai, ánh mắt hằn học nhìn ta là thật, cử chỉ tình cảm dành cho Quốc Tuấn cũng hoàn toàn là thật.

- Thiên Thành này... Ta cứ ngồi thẫn thờ suy nghĩ cho đến khi Trung Thành Vương gọi ta.

- Giữa người mình yêu và người yêu mình, em sẽ chọn ai?

- Em sẽ chọn người em yêu và người em yêu ấy cũng yêu em.

- Nhưng nếu hai người ấy không thể là cùng một người thì sao.

- Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.

- Em từng nghe câu chuyện về hai chú ếch chưa?  Một đàn ếch đi ngang qua một khu rừng, không may hai chú ếch bị rơi xuống hố. Khi thấy hố quá sâu, những chú ếch còn lại nói với hai chú ếch đó rằng cố nhảy lên cũng vô ích, chi bằng cứ ngồi yên đón nhận cái chết. Một chú ếch đã gục xuống chết vì kiệt sức và tuyệt vọng, còn chú ếch kia càng nhảy mạnh hơn. Điều kì diệu cuối cùng cũng xảy ra, chú ếch đó thoát được cái hố sâu ấy.

Em biết không, nó bị điếc, điếc nên chẳng nghe thấy cái kết bi kịch mà những con ếch khác đang cố nói với nó. Suốt chừng ấy năm, anh vẫn sống như chú ếch bị điếc đó, nghe có vẻ đáng thương hơn, anh thậm chí còn giả mù. Suốt chừng ấy năm, anh vẫn chưa bao giờ nguôi hy vọng một ngày nào đó em sẽ nhận ra tình cảm của anh.

- Nhưng đến cuối cùng trăm lần em cảm động trước anh cũng không bằng một giây em rung động trước hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!