Chương 28: Anh Thầy Đánh Trận Giả

Chúng ta nói gì khi nói về tuổi thơ? Kí ức và kỉ niệm chẳng thể nào mất đi nếu như bạn không cho phép chúng biến mất. Chúng vẫn luôn ở đấy, nằm lộn xộn giữa đống chiến trường của thời xưa cũ hay được cất gọn gàng trên gác xép của quá khứ?

- Đi mà, đi mà anh thầy!!! Bọn nhỏ sẽ thích lắm đấy.

- Bọn nhỏ thích hay em thích? Em hết trò để chơi rồi sao?

- Anh có yêu em không?

Thiên Thành ôm ta từ phía sau, cọ cọ đầu mũi vào lưng ta nỉ non. Cái đồ Thiên Thành này, bắt ta chơi trò "anh giáo" dạy chữ trẻ con!!

Địa điểm của lớp học là mảnh vườn phía sau tiệm bánh xuân thái của bác ta. Thiên Thành đẩy lưng ta vào lớp, nói chính xác hơn là một chòi lá. Đám trẻ ngồi ngay ngắn khoanh tay trên những chiếc bàn gỗ cũ kĩ đã bị mối mọt. Mấy cậu nhóc mặt lấm lem nhọ nồi, quần áo chẳng lành lặn chút nào, chỗ thì khâu, chỗ thì vá chằng chịt. Nhìn vào những ánh mắt trong veo ấy ta thấy ta đã không sai lầm khi chấp nhận lời năn nỉ của Thiên Thành. Thiên Thành đã từng thủ thỉ với ta về đám Cây, Lá, Bông, Gió.

Em ấy nói đám trẻ rất ngoan, thương cha mẹ cực khổ kiếm sống, chúng hăng hái đi bán tò he với chong chóng tre. Khi bán được đắt hàng mới dám xin cha mẹ một chút tiền để dành dụm mấy bữa là cả đám lại rủ nhau đến trước tủ kẹo kéo của bác ta xếp hàng mua kẹo. Bác ta nhìn thấy thương nên tặng mỗi đứa một que kẹo. Chúng thích lắm, cám ơn bác ta rối rít. Nhưng đến lần thứ hai, khi bác bảo từ giờ cứ đến bác cho kẹo không phải tiền nong gì thì chúng từ chối. Chúng nói cha mẹ chúng dặn "Đói cho sạch, rách cho thơm", chúng có thể nhận sự giúp đỡ của người khác đôi lần nhưng tuyệt đối không được nhận lòng tốt ấy cả đời. "Nếu bác cho bọn con kẹo miễn phí, bọn con cứ vô tư nhận lấy suốt thì hóa ra bọn con đang lợi dụng bác rồi, bác cũng phải kiếm sống mà".

Thiên Thành ôm tập giấy trắng trên tay, phát cho mỗi em một tờ. Chúng nom rất nâng niu tờ giấy, đứa hít hà mùi giấy mới, đứa đặt giấy lên mặt bàn vuốt vuốt cái nhẹ.

Thiên Thành treo chữ mà ta viết sẵn ở phủ lên mấy chiếc giá vẽ cũ.

- Anh thầy có thể bắt đầu tiết học rồi.

- Thầy biết rồi, trò Thiên Thành có thể về chỗ ngồi.

Đám trẻ đứng lên đồng thanh chào, đương nhiên là có cả bạn người yêu người thương của ta nữa, để ta xem, em sẽ học hành như thế nào?

- Ngoài giờ học, có thể thoải mái xưng hô "anh

- em" với ta nhưng trong giờ học các em biết phải cư xử như thế nào rồi đấy?

- "Bán tự vi sư nhất tự vi sư".

Một bạn nhỏ phát biểu ý kiến. Ta cầm que gỗ, chắp tay sau lưng đi đi lại ra dáng "anh thầy" ghê. Ngoài Cây, Lá, Bông, Gió ta đã quen mặt, lớp học còn có thêm vài bạn nữa như Sóc, Nhím, Thỏ, Hươu, Nai,... Sơ sơ thì cũng không thể đếm trên đầu ngón tay mà phải đếm thêm trên đầu ngón chân!!

"Chim chích mà đậu cành tre

Thập trên Tứ dưới Nhất đè chữ Tâm"

Ta lấy que gỗ chỉ lên chữ "Đức", dòng Lục nói về chữ "xích" () nghĩa là bước ngắn. Dòng Bát theo thứ tự từ trên xuống sẽ là bốn chữ còn lại: "thập" (), "mục" (), "nhất" (), "tâm" ()  hợp thành.

- Trò thưa thầy, tại sao lại là bước ngắn chứ không phải bước dài?

- Bước đi trong chữ đức là bước đi thong thả và chậm rãi, không phải là "Dẫn" (bước đi nhanh nhẹn) cũng không phải "Xước" (một bước bước, một bước dừng). Để có được chữ Đức thì không thể nóng vội mà phải kiên trì và nhẫn nại.

- Theo Khổng Tử, trong Đức có Tâm, có nghĩa là tấm lòng yêu thương và bao dung rộng lớn không chút vụ lợi. Người toàn đức là người hội tụ của các yếu tố: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. "Quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo. Thảo thượng chi phong tất yển" (Đức của người quân tử như gió, đức của tiểu nhân như cỏ. Gió thổi thì cỏ rạp xuống).

- Là cỏ quá mềm yếu nên mới bị gió đánh bại phải không thầy?

- Nếu em là gió, hãy trở thành một cơn gió thật mạnh em sẽ chẳng phải lo cỏ có tốt hay không!Quốc Tuấn đi vòng quanh lớp để xem các học trò viết chữ ra sao. Thấy trò nào cúi đầu sát mặt bàn là anh ấy nghiêm khắc gõ gõ lên bàn nhắc nhở "Ngẩng cao đầu lên".

- Trò Thiên Thành đang viết chữ gì đây. Không phải ta dạy các trò viết chữ Đức sao?

Quốc Tuấn chau mày nhưng chẳng thể tỏ ra nghiêm túc được lâu mà bụm miệng cười.

- Viết sai có bị phạt không thầy? Đám trẻ hỏi Quốc Tuấn.

- Đương nhiên sẽ bị phạt rồi. Ta sẽ lấy trò Thiên Thành ra làm gương cho mấy trò.

Quốc Tuấn ngồi xuống cạnh ta, cầm bút lông vẽ mấy vạch lên mặt ta.

- Chị Thiên Thành trông giống mèo quá. Mấy đứa trẻ nhìn ta khúc khích cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!