Khổng Tử nói: "Người nhân đức thì yêu núi, người trí tuệ thì yêu nước" (Nhân giả nhạo sơn, trí giả nhạo thủy)
- Còn người tên là Thiên Thành thì yêu Quốc Tuấn.
Nắng vàng xuyên rọi qua những tán lá xanh biếc, ta đưa tay dọc theo sống mũi Quốc Tuấn.....
- Vậy Thiên Thành của ta vừa không phải người nhân đức cũng không phải người trí tuệ sao? Nên sau này ta sẽ cùng em lên rừng xuống biển để em vừa nhân đức vừa trí tuệ cũng vừa là người yêu của ta.
Quốc Tuấn gối đầu lên đùi ta, mắt nhằm nghiền khiến ta cứ tưởng anh ấy đã ngủ say rồi mà buông câu tỏ tình. Quốc Tuấn tủm tỉm cười, túm lấy bàn tay ta đặt lên ngực trái của mình.
- Đọc giáo lý Khổng Tử vậy mà có thể...
- Anh nói có thể làm sao?
- Người như em xưa nay ta chưa từng thấy.
Hình phạt gì thật kì lạ, Quốc Tuấn phạt ta hôm nào cũng phải đến đọc sách cho anh ấy nghe, mà chẳng bao giờ chịu ngồi tử tế để nghe, khi thì khoác tay lên vai ta, khi thì nghịch tóc ta, thậm chí có khi còn nằm ngủ luôn.
- Em có hiểu Khổng Tử muốn nói gì không? Vách núi sừng sững cao nghìn trượng tưởng như khô khốc, chai sạn nhưng lại rất mềm mại, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim thú từng bầy tung cánh bay. Nước thì uyển chuyển vô cùng, nó chảy qua rót đầy những chỗ trũng và hố sâu, uốn lượn quanh co qua những khe hẹp, gặp chướng ngại thì đảo chiều dòng chảy. Nước mềm mỏng nhưng không gì không thấu suốt, vì bền bỉ không ngừng chảy mà có thể mài mòn được đá. Nước hay núi đều là trong nhu có cương, trong cương có nhu.
Quốc Tuấn ngập ngừng một lúc rồi như nhận ra mình đã bỏ quên điều gì đó.
- Còn người tên là Thiên Thành thì yêu Quốc Tuấn vì người tên là Quốc Tuấn cũng yêu Thiên Thành.
Phải rồi, có mỗi điều này là dễ hiểu vô cùng! Anh chẳng cần giải thích em cũng hiểu...
Quốc Tuấn ôm lấy vai ta, cứ nhìn ta đắm đuối làm ta ngượng chết đi được. Ta giơ quyển sách lên che mặt lại.
- Em úp sách vào mặt thế thì làm sao mà đọc được?
- Anh cứ nhìn như thế em cũng không đọc được.
- Thực ra chỗ sách ấy anh đọc đến phát ngán rồi.
- Vậy mà vẫn bắt em đọc lại?
- Vì thích nghe giọng em.
- "Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư".
(Sông núi nước Nam vua Nam ở,
Rành rành định phận tại sách trời.
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm?
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời)
Cuối năm 1076, nhà Tống cho 10 vạn bộ binh, 1 vạn ngựa, 20 vạn dân phu, dưới sự chỉ huy cua tướng Quách Quỳ, theo đường bộ ồ ạt kéo vào nước ta. Tại các phòng tuyến biên giới, quân ta đánh những trận nhỏ nhằm cản bước tiến của giặc. Quân Tống tiến tới bờ phía bắc sông Như Nguyệt. Chúng tỏ ra lúng túng vì trước mặt là sông và bên kia là một chiến luỹ rất kiên cố.
Quách Quỳ nóng lòng chờ quân thuỷ tiến vào để phối hợp vượt sông. Nhưng quân thuỷ của chúng đã bị quân ta chặn đứng ngoài bờ biển. Quách Quỳ liều mạng cho quân đóng bè tổ chức tiến công. Hai bên giao chiến ác liệt. Phòng tuyến sông Như Nguyệt có lúc tưởng như sắp vỡ.
[ ! ] Theo sách giáo khoa Lịch Sử và Địa Lý lớp 4.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!