Ta bỗng nhớ đến câu chuyện về mưa ngày trước khi ta hỏi Quốc Tuấn. Có lẽ anh ấy đã đúng. Là mưa bụi hay mưa rào thì đằng nào chẳng ướt. Người ta chấp nhận mưa bụi phủ trắng mái đầu, nguyện để mưa rào thấm đẫm vai áo đôi khi không phải vì người ta thích dầm mưa, cũng chẳng phải không sợ cảm lạnh mà bởi vì trên quãng đường mưa ấy có một người nắm lấy đôi bàn tay họ nhất quyết không buông. "Em muốn tới đâu, anh sẽ đưa em tới đó".
Ta ôm cuốn sách đã mượn anh ấy từ lâu vào lòng, năm ấy bạn thầm yêu một người, dẫu bao nhiêu năm sau gặp lại, bạn cứ nghĩ là do quán tính mà tiếp tục thích anh ấy nhưng thực ra là trái tim bạn lại thêm một lần nữa rung động. Bạn nhỏ ôm mấy cuốn binh pháp dày cộp lẽo đẽo theo sau lưng Quốc Tuấn như hờn giận cằn nhằn ta: "Cái đồ ngốc Thiên Thành này, có biết khó khăn lắm anh Quốc Tuấn mới đáp lại tình cảm của em không?". Tiếc rằng chị không thể là bạn nhỏ vô tư của năm ấy, chị đối diện mọi biến thiên, đổi thay của nhân gian này một cách điềm tĩnh hơn. Trước cửa thư phòng Quốc Tuấn dán tờ giấy viết ba chữ rõ ràng "Cấm Thiên Thành". Đây không phải là nét chữ của anh ấy. Nét chữ mềm mại này giống con gái viết hơn. Đạm Bạc đứng đó canh gác nhìn ta gãi đầu ái ngại. Đúng lúc đó Phụng Kiều đi ra, đắc ý nhìn ta, ghé sát tai ta nhỏ nhẹ "Đừng làm phiền Quốc Tuấn. Để anh ấy nghỉ ngơi". Quốc Tuấn bước ra, tay vẫn còn đang cài lại cúc áo. Cảm giác lúc đó chính xác là thế giới đang sụp đổ trong đáy mắt bạn nhưng bạn vẫn phải kiên cường đứng vững trước đống đổ nát ấy. "Đồ ngốc, chị phải hỏi tại sao cô gái đó lại đi ra từ thư phòng của anh ấy". Mọi chuyện không phải đã quá rõ ràng sao. Nếu đó là quyết định của anh ấy, chị tôn trọng quyết định ấy.
- Em tới trả cuốn sách này thôi.
Quốc Tuấn thấy ánh mắt ngờ vực của ta nhưng cũng chẳng buồn lên tiếng giải thích. Anh im lặng, em cũng không mở lời, có phải đó là cách đôi lứa cứ lặng lẽ xa rời nhau hay không?
- Chị xinh đẹp, ai làm chị khóc vậy?
- Chị đâu có khóc. Ta quệt nước mắt.
- Anh đẹp trai đi cùng chị đâu rồi? Sao anh ấy lại để chị đi một mình. Đám nhóc xúm lại an ủi, dỗ dành ta. Bác của Quốc Tuấn mới kê thêm vài chiếc chế gỗ xinh xắn để cho các bạn nhỏ mua kẹo có chỗ ngồi.
- Anh ấy không còn yêu chị nữa. Anh ấy đã yêu người khác rồi.
- Chị đừng khóc nữa mà. Một bé gái lấy khăn tay lau nước mắt cho ta.
- Những gì chúng ta nhìn tận mắt, nghe tận tai chưa chắc đã là sự thật. Nhưng sự thật cuối cùng sẽ được sáng tỏ bằng một cách nào đó. Chị biết trên đời này có thứ gì không thể che giấu được không? Đó là mặt trăng, mặt trời và sự thật!
- Mà chị quên chưa hỏi tên của mấy em?
- Em là Cây.
- Em là Lá.
- Em là Bông.
- Gió vừa ngồi đây đã chạy đi đâu rồi nhỉ?
- Chị xinh đẹp. Xem em mang ai tới đây này?
Một cậu bé kéo tay Quốc Tuấn đến bên ta. Có lẽ đó là Gió.
Lá quay ra hỏi Quốc Tuấn: "Anh không phải kẻ phản bội phải không?".
- Đương nhiên không phải rồi. Chị và anh ấy đã từng chính thức yêu nhau đâu nên không thể gọi là phản bội được, anh ấy có thể yêu một người khác.
Ta biện minh cho Quốc Tuấn còn anh ấy đan hai tay vào nhau trầm ngâm nhìn ta.
- Nếu Lá mà bỏ em theo Gió hay Bông đi chơi, em cũng sẽ rất đau lòng.
- Lá đâu có bỏ Cây?
- Đấy là Cây chỉ ví dụ thôi, cái đồ Lá ngu si.
Lá ngồi quay lưng lại phía Cây ra vẻ giận Cây lắm. Cây nhanh tay bê ghế ra ngồi trước mặt Lá thủ thỉ: "Cây xin lỗi".
- Lá cũng hết giận Cây rồi còn bao giờ Thiên Thành mới hết giận Quốc Tuấn đây.
- Em đâu có giận anh chứ.
- Tạm biệt mấy bạn nhỏ Cây, Lá, Bông, Gió rồi về thôi nào...
- Anh cũng nắm tay chị ấy như nắm tay em ư?
- Ta mới chỉ nắm tay mỗi mình bạn nhỏ Thiên Thành thôi.
- Đừng coi em như trẻ con nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!