Chương 16: Ngày Em Không Đến

"Quốc Tuấn của em!

Em thực sự có rất nhiều chuyện muốn kể với anh. Em đã "làm hòa" với phụ hoàng rồi. Giống như đứa con núp sau cánh cửa đợi cha, nó sợ cha sẽ mỏi mệt, sợ cha sẽ cáu giận với nó mà cứ mãi đứng ở góc nhà ấy theo dõi cha. Trong bóng đêm cha lẳng lặng đi thật khẽ, người không thắp nến, người đi rón rén sợ con tỉnh giấc. Hai người đều vì những nỗi sợ mà chẳng thể thấy tình cảm của họ dành cho nhau......"

"Quốc Tuấn à!

Quốc Tuấn, Quốc Tuấn,... Chẳng hiểu sao em cứ muốn gọi tên anh mãi như vậy......"

"Quốc Tuấn của em!

Em vẫn thắc mắc mãi cái đêm đom đóm ấy, em chẳng thể nhớ làm sao mình có thể về đến phòng. Hơn nữa, em còn mơ một giấc mơ rất hoang đường, em sẽ không nói cho anh biết đâu....."

"Quốc Tuấn à!

Em đã kiên quyết bảo vệ cây mộc nhân của anh khi họ muốn đem nó bỏ đi. Em biết mộc nhân là bạn của anh!

..."

"Quốc Tuấn của em!

Trời bắt đầu lạnh thật rồi đó, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Đừng có đi tắm sông nữa. Vì em cũng không muốn cô gái nào khác nhìn trộm anh tắm đâu....."

Kể từ sau lần đọc thư của mẫu thân gửi cho ta, Thiên Thành cũng học tập theo, cứ độ dăm bữa nửa tháng ta lại nhận được một xấp thư. Từ bao giờ em ấy đã mạnh dạn viết "Quốc Tuấn của em" rồi. Ta cũng lôi giấy bút ra viết thư hồi đáp lại Thiên Thành vậy mà chỉ vỏn vẹn vài câu.

"Em đã biết suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn rồi đấy.

Quốc Tuấn nào của em?

Em hôm ấy say khướt, mùi rượu nồng nặc, không phải ta cõng về thì còn ai vào đây nữa?

Mơ về chuyện công chúa Tiên Dung và Chử Đồng Tử chia tay đó ư?

Bạn nhỏ Thiên Thành này, giữa em và mộc nhân, em nên quan tâm đến em hơn!

Liệu em nghĩ còn có cô gái nào to gan như em nữa ư?

..."

Ta thấy tên Đạm Bạc cũng hí húi, dí sát mắt vào tờ giấy, tay cầm cây bút thì run run. Ngay cả khi hắn nắn nót, chữ hắn cũng như gà bới.

- Ngươi viết gì mà dài thế. Đạm Bạc giật bắn mình.

- Nô tài đang viết thư gửi cho Nhàn Hạ.

- Sao lại viết dài thế. Có nhiều chuyện để nói thế ư?

- Cậu khô khan như thế, thật tội nghiệp cho công chúa Thiên Thành!

- Ví như công chúa nhắc người nhớ mặc áo ấm, kẻo cảm lạnh người sẽ trả lời thế nào?

- Đó là chuyện đương nhiên, lạnh thì ta tất phải biết mặc ấm.

- Cậu không thể viết thêm dăm ba câu nhắc nhở công chúa cũng phải để tâm đến sức khỏe của mình ư?

- Hắn nhìn ta lắc đầu ngao ngán.

- Cậu chỉ cần nói một câu, nô tài đảm bảo công chúa Thiên Thành sẽ thao thức ba ngày, ba đêm không ngủ nổi?

- Câu gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!