Thị trấn rất nhỏ, tìm lần toàn bộ thành, mới có một nhà y quán đơn sơ.
Lúc ấy trời đã ám , một lão nhân mặc bộ quần áo vừa bẩn vừa rách đang cúi người trong sân đun bếp lò. Nhìn thấy ba người, hắn có chút trì độn giương mắt, sau đó tiếp tục đút củi trong khói đặc cuồn cuộn.
"Đại phu ở đâu?" Yến Tử Kỷ cách xa xa hỏi, lạnh lùng mà khinh bỉ.
Lão nhân há mồm muốn đáp, lại bị khói đặc nghẹn kịch liệt ho khan. Sau một lát mới lau nước mắt đi ra, hơi hơi dịch đến trước mặt ba người.
"Chính là lão." Thanh âm của hắn già cả mà khàn khàn, giống như bị gì đó sắc lẹm ma sát.
Yến Tử Kỷ hí mắt đánh giá hắn, trong mắt hiện lên bất mãn rõ ràng."Trừ ngươi ra, còn có đại phu khác hay không?" Hắn không tin lão nhân ngay cả đi đường đều làm cho người ta lo lắng này.
Lão nhân hiển nhiên chưa từng gặp qua, bị ánh mắt lợi hại của Yến Tử Kỷ nhìn co rúm lại, "Không... toàn bộ Tiêu thành chỉ có ta còn xem bệnh. Những người khác, đều bị mang đến quân doanh." Thanh âm hắn có chút run lên, không biết bởi vì sợ hãi, hay vì tuổi lớn.
Yến Tử Kỷ nhắm mắt, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí, "Ngươi có thể xem bệnh hay không?"
Hương Quế vẫn không buồn hé răng kinh ngạc nhìn hắn, đại phu không thể xem bệnh có thể gọi là đại phu sao? Một khắc kia, nàng cảm thấy hắn còn ngốc hơn so với chính mình.
Lão nhân hiển nhiên có chút bản sự , trong quá trình xử lý thương thế của Phượng Nhạn Bắc động tác tuy bởi vì tuổi mà có vẻ chậm chạp , nhưng thủ pháp lão đạo rất quen, làm cho người ta không thể nghi ngờ năng lực của hắn.
Hương Quế không giúp được gì, liền đi giúp lão nhân đun bếp lò, sau đó vào nhà. Hương vị củi cháy tràn ngập xoang mũi, phòng ở lạnh như băng dần dần có một tia ấm áp.
Chuyện hầm dược đút dược tự nhiên là Hương Quế làm. Sau khi vất vả dưới ánh mắt giám sát của Yến Tử Kỷ đút Phượng Nhạn Bắc uống xong một bát dược, Hương Quế mới hiểu được vì sao hắn không ngại phiền toái dẫn dắt chính mình ra đi. Trên đời này, có một loại người chuyên môn hầu hạ người khác , còn có một loại người chuyên môn được người khác hầu hạ. Yến Tử Kỷ thuộc loại người sau.
Buổi tối, Phượng Nhạn Bắc thanh tỉnh một ít, trong lúc vô ý Hương Quế phát hiện ánh mắt hắn nhìn Yến Tử Kỷ dị thường lạnh như băng, như đang nhìn kẻ thù.
"Ngươi tên là gì?" Miễn cưỡng ngồi dậy, hắn hỏi Hương Quế, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu ôn nhu ngày hôm qua.
Hương Quế nói. Nhận thấy được hắn thay đổi, trong lòng có cảm giác cổ quái nói không nên lời, nàng hy vọng hắn khỏe mạnh , hăng hái giống lần đầu tiên gặp mặt. Cùng này so sánh với, Hà Bình Qúy chết đi tạo thành lo sợ nghi hoặc nho nhỏ trong lòng nàng, liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
"Buổi tối ngươi ngủ trước giường ta." Thản nhiên nói xong câu này, Phượng Nhạn Bắc lại suy yếu nhắm mắt.
Hương Quế theo bản năng trộm dò xét mắt Yến Tử Kỷ, quả nhiên, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi nghĩ đến Hà Bình Qúy, hắn bất quá là một người què không có chút tác dụng, tất nhiên là tối hôm qua khi đi tiểu đêm đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không chết không minh bạch. Nhưng mà, nàng căn bản không có quyền cự tuyệt, hơn nữa, cũng không nghĩ tới cự tuyệt.
Phượng Nhạn Bắc đối nàng mà nói, là một sự tồn tại thực đặc thù, tuy rằng nàng xuất thân nghèo hèn, nhưng trong lòng cũng có niệm tưởng tốt đẹp chính mình muốn quý trọng, mà niệm tưởng này chính là hắn cùng Mạc Thương, còn có liễu xanh cùng hồ nước ở quê nhà. Vì thế, cho dù biết rõ chính mình thiếu lực lượng, nàng vẫn hy vọng có thể cố gắng để hắn lộ ra nụ cười giống như ánh dương.
Một đêm này, ba người ở chung một phòng. Yến Tử Kỷ ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong phòng, Phượng Nhạn Bắc nằm ở trên giường, mà Hương Quế ngồi ở trước giường, vô hình đem hai người kia cách ra.
Bếp sưởi hừng hực cháy, phóng ra nhiệt khí cùng vị than gay mũi.
Phượng Nhạn Bắc khi ngủ khi tỉnh, ngủ cực không an ổn. Mỗi khi hắn hơi có động tĩnh, Hương Quế sẽ lập tức bừng tỉnh, vì hắn bưng trà rót nước, kiểm tra thương thế, cho đến khi hắn lại đi vào giấc ngủ. Mà lúc đó, Yến Tử Kỷ sẽ luôn khẩn trương hề hề nhìn bọn họ, lại bởi vì Phượng Nhạn Bắc kháng cự mà không thể tới gần.
Có một lần Hương Quế vô tình quay đầu, thấy vẻ mặt Yến Tử Kỷ thân thiết cùng bất đắc dĩ, trong lòng vừa động, nhớ tới mấy tháng trước hắn ở trên đường nói chuyện với Mạc Thương, loáng thoáng dường như bắt giữ đến chút gì đó, lại theo bản năng không dám nghĩ lại.
Mơ màng như vậy, thấm thoát đã bình an đến hừng đông, khi lão nhân rời giường lại đây kiểm tra, Phượng Nhạn Bắc rốt cục giảm sốt.
Hương Quế vẫn luôn lo lắng thế này mới buông xuống một nửa, mà một nửa khác vẫn treo lơ lửng. Nàng không biết, chính mình khi nào thì sẽ cùng Hà Bình Qúy đi chung một con đường.
******
Xe ngựa lộc cộc đi lên phía trước, không nhanh không chậm. Hương Quế ngồi ở bên người Phượng Nhạn Bắc, dễ dàng cho việc kịp thời chăm sóc hắn. Yến Tử Kỷ ngồi ở đối diện, ánh mắt u ám, thần sắc âm tình khó đoán.
Thân mình vị công tử này vẫn đang suy yếu, phương diện chuyện phòng the nên tiết chế, nếu không bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.
Trong đầu Hương Quế vẫn lặp lại lời dặn dò của lão đại phu trước khi rời đi, toàn bộ thân mình đều ngâm trong nước lạnh. Thân hãm gió sương mấy năm, dạng dâm loạn gì chưa từng nghe qua thấy qua, ý tứ ẩn hàm trong lời nói đại phu, nàng vừa nghe liền phản ứng được. Nàng rốt cục biết vì sao Hà Bình Qúy chết , nhưng nàng tình nguyện chính mình cái gì cũng không biết.
Trong xe ngựa thực im lặng, ai cũng không muốn nói chuyện. Đầu Phượng Nhạn Bắc dựa cửa xe, lạnh lùng nhìn phong cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, bộ dáng hờ hững như quanh mình tất cả đều cùng hắn không quan hệ.
Hương Quế không rõ, hắn có nhiều hộ vệ lợi hại như vậy, vì sao có thể chịu thương nặng như thế, nếu không thích thì vì sao lại đi theo người này, để hắn chèn ép. Nàng vốn ngốc, trong đầu không thể suy nghĩ nhiều vấn đề, bằng không liền dễ dàng hồ đồ, cho nên những ý tưởng đó cũng chỉ chợt lóe mà qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!