Lâu lắm rồi mới có thể an tâm ngủ một giấc dài không hề mộng mị, tới tận khi ánh mặt trời trải dài trên cơ thể, ta mới khoan khoái vươn vai mở hé mắt vì chói. Đập thẳng vào mắt là trần nhà khắc hình rồng bằng ngọc xanh, thân uốn lượn mềm mại lại không mất đi phần uy nghi.
Ta đang ở trong tẩm điện của Hoàng đế, nhưng không biết là Hoàng đế Đại Mạc hay là Đại Phù đây. Nếu lỡ như là giường của lão già họ Vu đó thì tốt nhất là nhắm mắt mà "an giấc ngàn thu
"luôn cho rồi, nhưng số ta vẫn còn may mắn chán hay đúng hơn là làm thế quái nào Vu Thừa Hiến lại cho tù binh lên long sàng nằm được. Người mặc long bào đi vào rõ ràng là một thiếu niên cường tráng, làn da vẫn mềm mại óng ánh trắng trẻo như xưa, phải nói là y hệt cái bánh bao lớn."Đại Vũ, ngươi tỉnh rồi đấy à.
Ngủ gì mà ngủ lắm, y như lợn."
"Ây da, chẳng phải là Tiểu Giảo của ta đây sao, ấy bây giờ phải gọi là Đại Giản rồi. Nhìn ngươi vẫn "ngon lành" như xưa!"
Nhìn thấy nó vì đứng ngược sáng mà cả thân người chói lòa, ta mới ngộ ra, mới đó mà đã năm năm rồi, nó năm nay hình như vừa tròn hai mươi thì phải?
"Hôm nay đã là ngày mấy rồi?
"Ngoài hồ sen chỉ mới hé mở mà hương thơm đã ngào ngạt khắp phòng, tựa như những gì đã trải qua chỉ là một giấc mộng dài khiến ta mất đi khái niệm thời gian. Khi tỉnh lại đây vẫn chỉ mới là thiếu niên mười tám tuổi thích mặc áo đỏ thích mình thật nổi bật."Giờ Mùi ngày mười lăm tháng tư, ngươi đã ngủ được ba ngày liền rồi."
Ta chợt nhớ ra khi bị đánh ngất đi Tiết Thống vẫn đang bị thương, liền hỏi Tiểu Giảo.
"Ta đã đưa hắn về nhà ngươi chữa trị rồi, đừng lo. Trước tiên ngươi thay y phục đi đã, đừng có nằm ườn ra thiếu sức sống như thế."
Tỳ nữ cúi đầu nhẹ bước vào mang theo một bộ váy áo nữ tử thêu hoa cẩm chướng rực rỡ, Tiểu Giảo thấy ta ho vài tiếng liền rót cho ta một cốc nước đưa đến.
"Sao lại là loại này?"
Ta thắc mắc nhìn bông hoa trên vải lụa.
"Ngươi phải biết nam nhân không thể nào ở lại trong nội cung được, huống chi lại là tẩm điện của ta. Đại Vũ, ngươi đã về đây rồi thì cứ quên hết tất thảy mà bắt đầu lại từ đầu. Ta không có nhiều quyền lực nhưng đủ để cho ngươi một thân phận nữ nhân, sống một cách bình an đến cuối đời."
Hóa ra nó đã biết ta giả nam, nhưng là từ khi nào?
Ngước nhìn người trước mắt, đối với ta nó mãi mãi chỉ là một đứa trẻ bị buộc phải trưởng thành quá nhanh.
Mấy năm nay cục diện triều đình bên ngoài trông có vẻ tĩnh lặng nhưng thực ra bên trong cuộc đối đầu giữa Tả tướng và Tiểu Giảo luôn giằng co không ngừng. Thái hậu, mặc cho nó đã đủ tuổi quản lý chính sự, vẫn không chịu rút lui khỏi cái ghế nhiếp chính.
Một mình Tiểu Giảo đơn độc chống lại trong ngoài, e rằng tất cả quan lại đều thu về một phe của Tả tướng rồi.
"Đổi bộ khác nhìn đơn giản tí đi, ta không phải mấy con vẹt lòe loẹt trong hậu cung của ngươi."
"Ngươi nói mà không biết ngại, không biết ngày trước là ai thích làm con vẹt đỏ ấy nhỉ?
"Hắn cười trêu chọc ta rồi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như nhớ lại điều gì đó, đột nhiên trở nên trầm lặng. Đợi ta thay áo quần rửa mặt xong thì có người mang vào một bát thuốc đen lòm, ta hốt hoảng né tránh, gì đây ta có phải vừa mới thị tẩm xong đâu mà bắt uống canh tuyệt tử. (Canh tuyệt tử: thuốc tránh thai.) Tiểu Giảo từ ngoài của bước vào lên tiếng:"Ta đã để Triệu đại phu khám bệnh cho ngươi, hắn nói ngươi vì khói bụi tích tụ trong phổi thời gian dài dẫn đến phế khí hư tổn hay tức ngực khó thở.
Thuốc này là hắn kê đơn, ngươi uống đi.
"Ta nghĩ chắc là do hỏa hoạn trước đó, hèn gì nãy giờ cứ ho khan mãi không dứt, bưng chén thuốc uống một hơi. Bộ y phục ta mặc cũng là của nữ nhưng chất vải bình thường màu lam nhạt, đi bên cạnh Tiểu Giảo áo bào vàng chóe càng làm tôn lên"khí chất
"kẻ nghèo nịnh bợ. Rốt cuộc thì có bao nhiêu năm đi chăng nữa thì chỉ có ăn cơm với Tiểu Giảo mới có thể có cảm giác nhiều món đến mức không biết nên chọn thế nào. Ta quơ đũa gắp lia lịa nhưng lạ là nó lại chẳng thèm ăn lấy một miếng:"Làm Vua được mấy năm đã bắt đầu chê bai đồ ăn không đủ đa dạng rồi hả?"
"Đại Vũ, ngươi ốm đi rất nhiều, chẳng lẽ ở Đại Phù không có thịt ăn sao. Ta cứ tưởng ngươi sống không chịu nổi cực khổ, giỏi nịnh bợ người khác kiếm cơm ăn lắm mà. Chẳng lẽ bây giờ ngoài cung đang có trào lưu bồng môn ngọc bích?"
(Bồng môn ngọc bích: nhà nghèo nhưng vẫn giữ bản thân trong sạch, tiếng Việt đại loại là đói cho sạch rách cho thơm.)
Ta thầm chế nhạo, nó nói ta ốm mà không nghĩ lại mình xem, ôi chao cái bánh bao béo tròn ngày xưa của ta đâu rồi.
"Ta vì nhung nhớ đống mỡ trên người ngươi mà không thể động tay động chân véo được, cho nên mới ăn không ngon ngủ không yên, hao gầy từng ngày đây này.
"Cứ tưởng gặp lại nó sẽ được véo bù cho đã, nhưng càng nhìn nó ta lại càng uất giận không nói nên lời, còn nó thì cười to đến xán lạn. Hoàng hôn Đại Mạc, ta đứng trên lầu hậu điện Hàm Long ngắm mãi không thấy chán, màu ráng chiều đổ lên mái ngói vách tường trên khắp phố ngõ kinh kỳ. Cố nhân nói: tháng năm sống vô định, về đến quê hương tựa như đứa trẻ sà vào vòng tay mẹ, trưởng thành và kiên cường đều trở nên rệu rã. Tiểu Giảo lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:"Lần trước vì bất tiện nên vẫn chưa xem bệnh xong, lần này Triệu đại phu lại tới.
"Triệu đại phu trước kia từng là Trưởng ngự y của Thái y viện, sau khi Tiên đế băng hà vì tuổi cao mà từ quan về quê ở Thiệu quận dưỡng già. Tiểu Giảo ngày nhỏ hay bị bệnh vặt, cũng chẳng to tát gì chẳng qua là nó là Thái tử kế vị nên mới bắt người già cả như Triệu đại phu chạy tới chạy lui Đông Cung cả ngày đến độ ta cũng quen mặt. Tứ chẩn vọng văn vấn thiết cứ hễ xong bước nào là ông ta lại lắc đầu nguầy nguậy."Ta nói này Triệu đại phu, ông cứ lắc đầu mãi như thế không chóng mặt sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!