Chương 47: Hàn Ý

Huyền Du ra hiệu cho tất cả lui ra ngoài rồi tiến đến gần Quân Mộ Ngọc.

Không biết là y suy nghĩ cái gì, đến khi Huyền Du đứng sát cạnh trường kỷ mà Quân Mộ Ngọc vẫn không hay biết hắn xuất hiện.

Ánh mắt Huyền Du có chút đen đi, hắn nhanh như cắt kéo người vào lòng sau đó ôm người ngồi xuống trường kỷ.

Quân Mộ Ngọc bất ngờ bị tập kích , y chỉ thấy trước mắt là một mảnh choáng váng, trời đất quay cuồng, ngay khi vực lại được thần trí thì đã an vị trong lòng Huyền Du.

Huyền Du?

Ánh mắt Huyền Du xám xịt,

"suy nghĩ cái gì mà lại chú tâm đến vậy?"

"Không có gì a, ngươi sáng đã ăn gì chưa, ta bảo người đem đồ ăn lên nhé?", Quân Mộ Ngọc mỉm cười, vờ như không thấy biểu hiện kia của hắn.

"Không, hôm nay chúng ta đến Thúy Tiên lầu ăn đi. Quân Dạ đã từng đến đấy ăn chưa?"

Quân Mộ Ngọc lắc đầu, y quả thật chưa từng đến ăn, nhưng đã có nghe đến cái tên này.

"Được, vậy hôm nay ta dẫn ngươi đi. Đồ ăn đảm bảo sẽ hợp khẩu vị của ngươi.", Huyền Du mỉm cười nói, ném thắc mắc Quân Mộ Ngọc suy nghĩ cái gì khi nãy ra sau đầu.

Ngô tổng quản được phân phó liền nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Cả hai nhanh chóng khởi hành.

Thúy Tiên lầu nằm ở gần trung tâm kinh thành, vì vậy không khí rất ồn ào náo nhiệt, lại chào đón không ít kẻ quyền quý ghé vào.

Có thể nói ở kinh thành là nơi sang trọng nhất chỉ sau hoàng cung.

Huyền Du đưa tay đỡ Quân Mộ Ngọc xuống xe, hạ nhân đảm nhận việc tiếp đón tinh mắt nhìn ra hai người có tận phận không tầm thường.

Tuy chỉ ăn vận đơn giản nhưng phong thái chắc chắn là kẻ quyền quý.

Nghĩ thế liền nhanh chóng tươi cười đón tiếp.

"Đại nhân, mời vào mời vào."

Huyền Du nắm tay Quân Mộ Ngọc, nói:

"cho chúng ta một nhã gian, nhìn được ra ngoài đường phố thì càng tốt."

Hạ nhân tiếp đón của Thúy Tiên lầu liền gãi đầu, có chút gượng gạo đáp:

"ngại quá, nhã gian của Thúy Tiên lầu đã kín hết rồi. Chỉ còn bàn ngồi bên ngoài sảnh thôi. Xin đại nhân thông cảm a."

Mày Huyền Du khẽ nhíu lại, hắn không muốn Quân Mộ Ngọc xuất hiện ở nơi đông người như thế này.

Quân Mộ Ngọc đưa mắt nhìn Huyền Du, y liền kéo ống tay áo hắn, nói:

"vào thôi, ngồi dưới sảnh cũng được, ta không phiền đâu. Phiền ngươi xếp một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra ngoài đường phố thì càng tốt."

Hạ nhân tiếp đón của Thúy Tiên lầu thấy mối nguy trước mắt được giải liền thở phào, vui vẻ dẫn hai người đến bàn ăn gần cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn được ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài.

Tiểu nhị nhanh chóng thế chỗ, cười tươi nói:

"hai vị đại nhân không biết muốn gọi món gì?"

"Những món ngon nhất của Thúy Tiên lầu, tất cả mang hết ra đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!