Quân Mộ Ngọc giấu tia mệt mỏi trong mắt, gương mặt y trắng nhợt biểu hiện rõ y là người không khỏe mạnh.
Tì nữ Lị Lương liền lấy một chiếc áo đến khoác lên vai y.
Quân Mộ Ngọc khoác áo ngồi xuống trường kỉ sau đó đưa tay mở cửa sổ.
Ánh nắng chan hòa ấm áp nhanh chóng chiếu rọi.
Bên ngoài là cây hoa hợp hoan xum xuê cành lá, trên cành còn có vài chú chim đỗ quyên đang không ngừng bay nhảy.
Quân Mộ Ngọc liền nói:
"mau lấy thóc lại đây."
Lị Lương vâng dạ rồi nhanh chóng đi lấy.
Chỉ một lát sau nàng liền quay trở lại với một chén thóc nhỏ trên tay,
"của người đây thưa Thái tử phi."
Quân Mộ Ngọc cầm lấy, y đổ một ít ra tay rồi đưa ra ngoài cửa sổ.
Chỉ một lát sau liền có một con chim đỗ quyên bạo dạn đáp vào tay Quân Mộ Ngọc.
Nó hơi nghiêng đầu nhìn y sau đó hót vài tiếng, như xác định người trước mặt không có nguy hiểm đối với mình nó mới dám cúi người mổ thóc.
Lị Lương kế bên liền mỉm cười nói:
"chú chim đáng yêu thật, Thái tử phi nếu thích nô tì sai người bắt lại cho người nuôi nhé?"
Quân Mộ Ngọc nghe vậy liền lắc đầu:
"không cần đâu, chim đỗ quyên thích bay lượn trên bầu trời, nếu ta bắt nó thì chẳng khác nào tước đoạt đi quyền tự do của chúng."
Lị Lương cười khúc khích,
"Thái tử phi quả thật nhân hậu, người nói rất đúng, nô tì là suy nghĩ không chu toàn rồi."
Quân Mộ Ngọc không trả lời Lị Lương, y chăm chú nhìn vào chú chim đỗ quyên đang không ngừng mổ thóc trong lòng bàn tay mình.
Lị Lương khẽ lùi xuống một bước muốn nhường không gian yên tĩnh lại cho Quân Mộ Ngọc, nào ngờ chưa lùi xuống được thì lưng đã đụng phải một thân thể ấm nóng.
Lị Lương giật mình quay lại, người đứng sau nàng là Hãn Mục Khiêm.
Thấy Thái tử, Lị Lương vội hành lễ, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hãn Mục Khiêm ngăn lại.
Lị Lương ngay lập tức tự ý thức mà lùi ra sau vài bước.
Quân Mộ Ngọc đang chăm chú nhìn vào con chim đỗ quyên trên tay, hoàn toàn không ý thức được trong phòng đã xuất hiện thêm một người.
Hãn Mục Khiêm tiến đến gần Quân Mộ Ngọc rồi nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau, cằm gác lên vai y.
Quân Mộ Ngọc liền khẽ giật mình đôi chút nhưng sau đó cũng không thể hiện thái độ gì.
Con chim đỗ quyên trong tay thấy người lạ liền vội đập cánh bay đi.
Quân Mộ Ngọc nâng mắt nhìn theo, Hãn Mục Khiêm nghiêng mặt hôn nhẹ lên má y, mỉm cười nói:
"ngươi còn khó chịu trong người không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!