Tiềm Hương nghe xong liền đáp: nô tì tuân mệnh.
Quân Mộ Ngọc hài lòng gật đầu.
Ngươi dậy lâu chưa?
Quân Mộ Ngọc còn định nói gì đó thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
Tiềm Hương cùng y liền nhìn ra cửa.
Từ bên ngoài Huyền Du mặc triều phục thân vương màu tím viền vàng uy phong bước vào.
Thấy hắn Tiềm Hương liền thức thời mà cáo lui ra ngoài.
Không gian chỉ còn lại hai người, Huyền Du liền tiến đến gần Quân Mộ Ngọc mỉm cười nhìn y.
Quân Mộ Ngọc nhẹ giọng trả lời câu hỏi khi nãy của hắn:
"ta cũng vừa dậy thôi. Sao hôm nay về sớm thế?"
Huyền Du kéo ghế lại sát cạnh y rồi ngồi xuống, nói:
"là do Nhiếp Ngạn đế không khỏe, chủ yếu tâu vài chuyện chính, còn mấy chuyện lặt vặt khác cứ viết tấu chương dâng lên, khi nào khỏe ông ta sẽ xem sau."
Quân Mộ Ngọc hỏi lại:
"Nhiếp Ngạn đế bị bệnh sao?"
Ừm, Huyền Du nhếch mép, cất giọng lạnh lẽo:
"ông ta thọ lắm, làm sao có thể chết dễ như vậy được?"
Kiếp trước Nhiếp Ngạn đế còn sống dai hơn cả nhi tử của mình là hắn cơ mà? Làm gì có chuyện chỉ bị một cơn ốm nhẹ mà chết được.
Quân Mộ Ngọc thấy sắc mặt Huyền Du không được tốt liền không muốn nói đến vấn đề này nữa.
Y đẩy đĩa điểm tâm qua nói:
"sáng đi sớm nên chắc chưa có gì lót bụng đúng chứ? Ngươi mau ăn đi."
Huyền Du nhìn đĩa bánh rồi nhìn y mỉm cười.
Hắn đưa tay vòng qua eo Quân Mộ Ngọc kéo sát người vào lòng mình ôm lấy.
"Còn nửa tháng nữa là sinh thần của Nhiếp Ngạn đế. Quân Dạ nói xem chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì đây?"
"Hình như sẽ có các sứ thần đến chúc mừng đúng chứ?", Quân Mộ Ngọc thấp giọng hỏi.
"Ừm, chín phần mười sẽ có, thường năm cũng có khá nhiều, nhưng năm nay vừa thắng trận ở Sầm Trạch, chiếm đóng được khá nhiều thành lũy của Nam Man, tuy chỉ là thành lũy nhỏ nhưng cũng là chiếm được.
Vậy nên chắc chắn sẽ có nhiều sứ thần đến tham dự, một mặt đến chúc sinh thần, một mặt đến để chúc mừng việc thắng trận sẵn tạo mối quan hệ thật tốt.Ta thấy cũng không cần quá cầu kì đâu, chúng ta cứ lựa đại một món gì đó tặng là được rồi.
Quân Dạ thấy sao?
"Quân Mộ Ngọc trầm ngâm một chút rồi nói:"nhiều người như vậy thì phải chuẩn bị quà cho tử tế, không thể qua loa được đâu.Ngươi nói vậy thì ta vừa nhớ tới một thứ.
Hôm chiếm được các thành của Nam Man, ta có vơ vét được một chút ít, cứ lấy đại một món trong đó là được rồi.
"Quân Mộ Ngọc mím môi nói:"liệu có bị nghi ngờ không? Dù sao chiếm được thành lũy Nam Man, số trân bảo đó bắt buộc phải cống nạp cho triều đình để sung vào quốc khố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!