Lúc Quân Mộ Ngọc tỉnh dậy là nửa canh giờ sau, vết thương trên vai tuy được xử lí cẩn thận nhưng vẫn khiến y đau đến nhíu mày.
Sắc mặt cũng không thể tươi tốt như lúc đầu.
Quân Mộ Ngọc cảm thấy hơi khát nước, nhìn qua liền thấy Huyền Du nằm ngủ kế bên mình, y sợ mình làm ồn đến hắn nên không dám phát ra tiếng động.
Cố gắng nhịn đau mà chống tay phải ngồi dậy.
Huyền Du không ngủ, cảm nhận được người bên cạnh đã tỉnh hắn liền mở mắt ra.
Thấy y muốn chống tay ngồi dậy liền lập tức ngồi dậy đỡ lấy y.
Quân Mộ Ngọc được một bàn tay vững chãi đỡ dậy, liền hơi ngước mắt nhìn lên:
"ta làm ngươi thức giấc sao?"
Huyền Du lắc đầu, hắn leo xuống giường rót nước rồi quay lại đút cho y:
"ta không có ngủ, ngươi uống chút nước đi."
Quân Mộ Ngọc an phận để hắn cầm ly nước đút cho mình, sau đó liền hỏi:
"Trận chiến đã xong rồi sao?"
Huyền Du leo lên giường, đặt cốc nước xuống cái bàn kế kế bên rồi đỡ y tựa vào người mình, nói:
"ừm, đã xong rồi, Nam Man đầu hàng."
Vết thương trên vai thật sự rất đau, Quân Mộ Ngọc nhíu nhíu mày tựa vào người Huyền Du,
"khi nào liền trở về?"
Huyền Du cũng nhận ra Quân Mộ Ngọc khó chịu, hắn liền định lên tiếng gọi Chu Lâm thì tiểu binh canh cửa liền chạy vào:
"thưa Nhị hoàng tử, Trương nhị tướng quân bưng thuốc tới, có cho vào không ạ?"
Huyền Du gật đầu, đến đúng lúc lắm:
"Bảo hắn mang vào đây!"
Tiểu binh kia liền vâng dạ rồi chạy đi, Trương Mưu liền bưng thuốc bước vào, cũng thật là, Chu Lâm không biết bị gì, thấy gã muốn gặp Nhị hoàng tử liền giao luôn công việc bưng thuốc vào cho gã.
Sau đó chạy trối chết như sợ gã sẽ từ chối.
Huyền Du đưa tay lấy một cái áo khoác lên người Quân Mộ Ngọc rồi lên tiếng: bưng vào đây!
Nếu là Trương Mưu thì không cần phải giấu giếm làm gì, Huyền Du liền cho phép gã bưng thuốc tiến vào trong giường.
Quân Mộ Ngọc giật mình, lúc này y mới biết mình không mặc áo, mặt bất giác nóng ran.
Huyền Du cười cười, lấy chăn quấn lên người Quân Mộ Ngọc, nhỏ giọng vào tai y:
"ta chỗ nào cũng đã thấy, có gì mà ngại?"
Quân Mộ Ngọc liền cúi đầu không dám nói gì nữa.
"có lẽ vài hôm nữa, đợi thương thế ngươi đã tốt hơn chúng ta sẽ khởi hành trở về!", Huyền Du bật cười, hôn vào tóc Quân Mộ Ngọc, ngữ khí cực kì ôn nhu.
Trương Mưu vừa tiến vào liền bắt gặp ngay tình cảnh này, khóe mắt gã liền giật giật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!