Dù hôm nay như nào, người này, Hãn Mục Khiêm gã nhất định phải diệt trừ!
"Tạm thời giao y cho ngươi, để ta giải quyết tên này trước đã! Sau đó chính ta sẽ giải quyết y!"
Hãn Mục Khiêm thốt lên chắc nịch, ngay sau đó liền giơ kiếm đâm về hướng Huyền Du, cả hai liền lao vào nhau.
"Hắn ta quá cẩn thận, chúng ta cứ vờ đánh với nhau rồi rút ngắn khoảng cách!", Hãn Mục Khiêm hạ thấp giọng nói.
Huyền Du im lặng nhưng ánh mắt hằn tơ máu của hắn đã nói lên tất cả, hai người cứ vờn nhau, tốc độ sau đó liền nhanh dần, càng ngày càng gần tên lính kia và Quân Mộ Ngọc.
Tên lính kia tên thật là Bách Hoàn, có tài lanh lẹ trong chuyện nghe ngóng, nhờ tài ăn nói nên Bách Hoàn mới có thể moi móc được thông tin cơ mật như thế.
Mộng tưởng muốn trèo cao đã ăn sâu vào tiềm thức, nên khi thấy Hãn Mục Khiêm thật sự không quan tâm người trong tay mình nữa liền vui mừng.
Thái tử vậy mà lại nghe theo mình, thế chẳng phải mình đã được ngài ấy để ý rồi sao?
Bách Hoàn đang lâng lâng vui sướng nên không để ý khoảng cách giữa mình và hai người kia ngày càng gần.
Huyền Du lẽ ra đang đấu hăng say với Hãn Mục Khiêm bỗng lúc này xoay người, dùng tay đánh rơi thanh kiếm trên tay Bách Hoàn.
Hãn Mục Khiêm cũng phối hợp giơ chân đạp vào bả vai Bách Hoàn khiến hắn ta lập tức bật ngả ra sau.
Quân Mộ Ngọc không có điểm tựa liền ngả ra đất, Huyền Du nhanh tay kéo y lại ôm vào lòng sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Ôm chặt người trong lòng, cảm nhận được hơi thở của y hắn mới biết y vẫn không sao cả.
Trái tim đang treo cao của Huyền Du cũng được hắn nhẹ nhàng lấy xuống.
"Ngươi bị thương rồi, để ta đem ngươi đi chữa trị trước!"
Quân Mộ Ngọc đưa tay chống lên ngực Huyền Du, máu ở bả vai không ngừng trào ra, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều so với khi nãy.
Sắc mặt Quân Mộ Ngọc trắng bệch, y nhìn Huyền Du mím môi:
"ta không sao, bây giờ không phải lúc để lo cho ta, trận chiến vẫn chưa xong đâu..."
Huyền Du cầm chặt tay y nhíu mày, hắn đưa tay ôm đầu Quân Mộ Ngọc để y dựa vào người mình.
Ở một góc độ mà Quân Mộ Ngọc không thể thấy Huyền Du hung tợn nhìn Hãn Mục Khiêm mà gằn giọng:
"trận chiến này à? Ha, căn bản Nam Man có thể thắng sao?"
Hãn Mục Khiêm bên này đưa chân đạp lên ngực Bách Hoàn, gã hung tợn giơ kiếm lên chặt đứt cánh tay cầm kiếm khi nãy của hắn ta.
Bách Hoàn há miệng la lên, nhưng chưa kịp la thì Hãn Mục Khiêm lại dùng chân đạp vào miệng hắn, ngăn lại tiếng la trong cuống họng:
"Ngươi im lặng một chút cho ta!"
Hãn Mục Khiêm liền nhìn qua, thấy Quân Mộ Ngọc được Huyền Du ôm chặt trong lòng mà nhíu mày, lại nhìn tới bả vai thấm đầy máu của y thì lòng ngực gã như bị ai đó dùng dây thắt lại.
Rõ ràng tới đây bắt y, hoàn toàn không muốn thương tổn đến y dù chỉ là một chút nhưng tình cảnh hiện tại không phải là kết quả mà Hãn Mục Khiêm mong muốn!
Y bị thương, cả hai lần đều do chính gã gây ra!
Huyền Du bế y lên, lạnh mặt nhìn Hãn Mục Khiêm nói:
"Ta không thích ai đó cứ nhìn chằm chằm quân sư của mình đâu. Thái tử, lần này từ đầu đến cuối, ngươi đều đi sai rồi!"
Hãn Mục Khiêm cắn chặt răng không cam tâm nhìn Huyền Du, rõ ràng mình trọng sinh, thậm chí việc đoạt ngôi Thái tử cũng sớm hơn một năm, mọi thứ diễn ra không khác gì kiếp trước chỉ là gã thúc đẩy nó nhanh hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!