Chương 24: Dương Đông Kích Tây

Quân Mộ Ngọc giật mình, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.

Cuối cùng vẫn là bị phát hiện rồi!

Trương Mưu thấy ánh mắt y lóe lên tia căng thẳng liền vội xua tay, "ấy, quân sư đừng quá căng thẳng, dù sao ta cũng từng là thư đồng cho nhị hoàng tử, tính tình ngài ấy ra sao ta biết rõ.

Lại nói, ta cũng đã từng gặp qua người rồi, làm sao mà không nhận ra được.

Nếu nói không nhận ra chắc chỉ có Nhị hoàng tử phi là không nhận ra ta thôi, người yên tâm, chuyện người đến doanh ta không nói với ai đâu!

"Quân Mộ Ngọc nghe vậy liền thở phào, không ngờ Huyền Du lại có một thư đồng đáng tin đến như vậy, y có thể tiếp tục che giấu được thân phận rồi."Vậy làm phiền Tướng quân rồi!Quân sư gọi ta không biết là có việc gì?

", Trương Mưu liền nhanh chóng chuyển chủ đề."À, không biết tướng quân có thể cho người giăng dây thừng chắn ngựa và đào hố xung quanh doanh hay không?

"Trương Mưu nghe vậy liền cười nói:"quân sư quá cẩn thận rồi!Ta cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút! Trương tướng quân có thể làm giúp ta không?Có thể chứ ạ, quân sư còn gì nữa không cứ dặn luôn một thể, ta sẽ sai người làm hết!Ừm, tạm thời chỉ như vậy là được rồi, có gì ta sẽ nói lại với Tướng quân sau.", Quân Mộ Ngọc nghe được câu trả lời mình muốn liền cảm thấy an tâm đôi chút.

Trương Mưu liền nhanh chóng cáo lui đi làm theo lời Quân Mộ Ngọc bảo, hoàn toàn không lên tiếng hỏi gì thêm.

Quân Mộ Ngọc đưa tay xoa trán, y cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại không thể xác định được đó là việc gì.

Chắc là y đa cảm quá rồi đi?

Trương Mưu đứng trên tường thành quan sát xung quanh,

"giăng từ gốc cây này qua đó cho ta!"

"Bên kia giăng qua bụi cỏ kia đi!"

Trương Mưu bỗng nhíu mày, người tập võ mắt tinh tai thính, hắn cứ nghe loáng thoáng tiếng vó ngựa đâu đó cứ vọng lại.

"Nè, ngươi có nghe thấy gì không?", Trương Mưu bắt một tiểu binh đứng ở gần đó, hỏi.

"Thưa Tướng quân, nghe gì ạ?"

Trương Mưu bất lực xua tay, chắc là hắn nghe nhầm rồi.

Cộp cộp!

Bỗng một vài tiếng động hỗn tạp vang lên, Trương Mưu ngẩng đầu nhìn, thấy phía xa thấp thoáng vài bóng người nhấp nhô, hắn híp mắt cố nhìn xem là ai.

Không lẽ đã chiến thắng trở về rồi sao?

Đến khi Trương Mưu thấy được trang phục của chúng liền giật mình cả kinh, vội thúc giục:

"mau nhanh tay lên, quân Nam Man kéo đến rồi!"

Trương Mưu vội vã bắt lấy một tiểu binh gần mình,

"ngươi mau bảo tất cả quân binh còn ở trong doanh tập hợp lại chuẩn bị đối phó cho ta!"

Nói xong liền cầm dùi gõ mạnh vào chiếc trống ở gần đó.

Thùng thùng thùng!

Quân Mộ Ngọc nghe thấy tiếng trống liền giật mình, nhất thời làm rơi luôn tách trà xuống đất.

Tiếng trống, sao lại gõ trống? Quân doanh bị tấn công rồi sao?

Quân Mộ Ngọc liền vội vàng đi ra khỏi lều, vừa vặn một tiểu binh chạy lại cúi người với y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!