Chương 16: Giải Quyết

Vừa vặn lúc này, quân chi viện Bắc Thụy đột ngột xông vào giải vây.

Nam tử kia rất biết thời thế, liền vội rút kiếm lại, cho quân rút lui, trước khi đi còn không quên nói:

"coi như ngươi may, còn về việc khi nãy thì ta không cần ngươi nhường, ta sẽ tự đến cướp! Haha."

Quân Nam Man nhanh chóng rút lui theo tên nam tử đó, Huyền Du ở đằng này loạng choạng ôm lấy vết thương, miệng vết thương không ngừng túa ra máu, thấm đẫm cả một mảng y phục trước ngực.

Huyền Du ngã vật ra đất, đầu óc trở nên mông lung do mất quá nhiều máu.....

Sao hắn lại có thể quên một điều quan trọng như vậy, tên đó chắc chắn là Hãn Mục Khiêm không lẫn vào đâu được!

Vậy, trận chiến này chắc chắn cũng có sự góp mặt của gã ta?!

Huyền Du tựa như đã tường tận được vấn đề, tâm tình liền nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng lúc này có một việc khiến hắn phải suy nghĩ, miếng bạch ngọc đó hắn thật sự thấy rất quen, nhưng là thấy ở đâu nhỉ?

Thấy Huyền Du lại lâm vào trầm tư, Quân Mộ Ngọc thấy vậy khẽ nói: Lại làm sao rồi?

Huyền Du khẽ giật mình nhìn sang y,

"a! Quân Dạ, ngươi cho ta xem ngọc bội của ngươi có được không?", hình như hắn nhớ ra rồi, chỉ cần xác minh lại thôi.

Quân Mộ Ngọc ngoan ngoãn lấy ngọc bội từ trong ngực áo ra đưa cho hắn, cầm miếng ngọc bội trong tay mà tâm tình của Huyền Du liền trở nên phức tạp.

"Ngọc này còn ai giữ không?"

Quân Mộ Ngọc lắc đầu,

"không, chỉ có phụ thân với ta đeo thôi, này là ngọc bội lương duyên đấy, khi mẫu thân mất liền để lại cho ta. Trên đời chỉ có hai cái!"

Đích thực chính là miếng ngọc mà kiếp trước Hãn Mục Khiêm đeo bên người, vậy chứng tỏ, hai người đã gặp nhau trước đó rồi không phải sao?

Rốt cuộc kiếp trước, giữa y và Hãn Mục Khiêm đã xảy ra những chuyện gì?

Quân Mộ Ngọc khẽ mỉm cười,

"nhắc mới nhớ, ngươi giữ luôn miếng ngọc này đi, phụ thân ta bảo ta nếu trao lại cho người mình yêu thương thật lòng thì phải chung thủy với người đó cả đời!"

Huyền Du kinh ngạc, hắn biết y yêu hắn, nhưng từ chính miệng y nói ra lại khiến lòng hắn không kìm được mà rạo rực.

Đưa tay gỡ mạng che mặt ra, cả gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ liền nhanh chóng xuất hiện.

Tâm Huyền Du như bị ai đó cào nhẹ lên, vừa ngứa ngáy lại vừa khó chịu.

Huyền kéo y vào lòng, để y ngồi lên đùi mình,

"ngươi đây là đang thổ lộ tình cảm với ta sao?"

Dù biết là y đang thổ lộ với mình nhưng Huyền Du vẫn không kìm được trêu ghẹo.

Quân Mộ Ngọc phía này không cần đoán cũng biết là mặt đỏ như thế nào.

"Hửm? Im lặng rồi? Vậy là ta đoán sai sao?", Huyền Du nhếch mép, khẽ thì thầm vào tai y.

Quân Mộ Ngọc lúc này không biết nên nói sao, Huyền Du rõ ràng biết rồi mà còn trêu chọc y.

"Hưm, nêu khó nói quá thì hôn ta một cái coi như trả lời?", đứng trước tình cảnh này Huyền Du lại càng rất không biết chừng mực mà ra điều kiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!