Chương 12: Lên Đường

Tiết tháng mười ở Bắc Thụy rất lạnh, gió đông cứ ồ ạt tràn về, tuyết rơi cũng ngày càng dày đặc.

Hôm nay là ngày lên đường, Nhiếp Ngạn đế đích thân đi tiễn Huyền Du, còn ân cần căn dặn hắn cẩn thận.

Đối với những hành động đưa tiễn trịnh trọng, ân cần dặn dò giả tạo này, Huyền Du đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Huyền Du chỉ biết vâng dạ rồi nhanh chóng bước lên xe ngựa, kết thúc màn phụ tử tình thâm giả tạo này.

Nhiếp Ngạn đế đứng nhìn theo bóng xe của Huyền Du cho đến khi khuất hẳn.

Ánh mắt ông thâm trầm không nhìn rõ tư vị gì.

Phía bên này, sau khi chui vào trong xe, Huyền Du liền nhào vào ôm lấy Quân Mộ Ngọc.

Trời thì lạnh mà phải đứng dưới tuyết diễn vở kịch tình thâm đó thật muốn khiến hắn chết rét.

Quân Mộ Ngọc liền đặt vào tay Huyền Du một thủ lô(*).

Sau đó vòng tay ôm lấy hắn để ủ ấm,

"đứng ngoài trời nãy giờ có lạnh lắm không?"

Khác với cái giá rét bên ngoài, nhiệt độ trong xe ngựa cực kì ấm áp.

Huyền Du vì sợ Quân Mộ Ngọc lạnh nên đã sai hạ nhân chuẩn bị trong xe ngựa vài chậu than hồng để sưởi ấm.

Từ Hoàng Thành ra đến Sầm Trạch ít nhất cũng tốn gần một ngày đường.

Nếu không muốn bị chết rét dĩ nhiên phải luôn dữ trữ sẵn than.

Nhưng lần này, Huyền Du là dự trữ gấp đôi, phòng hờ nếu trên quân doanh có thiếu cũng có thể còn cho Quân Mộ Ngọc sử dụng.

Hắn tâm tình cực kì dễ chịu mà hưởng thụ cái ôm của y,

"không lạnh lắm, Quân Dạ đã ôm ta dĩ nhiên ta sẽ không thấy lạnh nữa."

Quân Mộ Ngọc phì cười, con người này đúng là cái gì cũng nói được.

"Đường còn xa, ngươi muốn ngủ thêm một chút không?", Quân Mộ Ngọc nhìn hắn, hỏi.

Huyền Du nghe vậy liền gật đầu, tức tốc gối đầu lên đùi Quân Mộ Ngọc nhắm mắt lại.

Quân Mộ Ngọc bất đắc dĩ bật cười, chỉnh đầu Huyền Du lại cẩn thận để tránh hắn nằm bị sái cổ.

Xe ngựa rất rộng, giường xe đủ chỗ cho cả hai người nằm, lại lót thêm đệm bông dày, cực kì êm ái cùng ấm áp.

Quân Mộ Ngọc nhìn khói đàn hương bay lờ mờ kế bên.

Lại nhìn qua Huyền Du, thấy hắn đã nằm im nhắm mắt thì mỉm cười, cầm cuốn sách đang đọc dở kế bên lên xem tiếp.

- -----------

Xe ngựa nhanh chóng dừng lại, phu xe liền nói vọng vào:

"thưa nhị hoàng tử, đã đến nơi rồi ạ."

Huyền nhanh chóng mở mắt ra, lạnh lùng đáp: ừm!

Có lẽ do tuyết rơi không nhiều nên đoàn người của Huyền Du đến sớm hơn dự định, chỉ mất hơn nửa ngày đường đã đến doanh trại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!