Chương 10: Ta Thích Ngươi!

Sáng hôm sau, khi đã ăn điểm tâm xong, Huyền Du nhìn sắc trời, thấy không có tuyết rơi, khá là quang đãng.

Hắn liền choàng áo cẩn thận cho Quân Mộ Ngọc, khi đã thấy y chắc chắn không thể bị nhiễm lạnh, liền nắm lấy tay y dắt đi.

Quân Mộ Ngọc khó hiểu nhìn hắn,

"ngươi định đưa ta đi đâu à?"

"Một nơi đảm bảo ngươi rất thích", Huyền Du vừa nói vừa quan sát sân viện, thấy rằng, dù đã cho người dọn tuyết sạch sẽ nhưng đường vẫn còn rất ẩm ướt, dễ trơn trượt.

Hắn nắm chặt tay y dẫn đi vì sợ y không cẩn thận sẽ té.

Ngô tổng quản cầm ô đi đằng sau, ông khẽ mỉm cười nhìn đôi phu phu Huyền Du.

Tình cảm giữa nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi thật tốt nha!

Huyền Du đỡ Quân Mộ Ngọc lên xe, sau đó nhanh chóng leo vào.

Phu xe liền cho ngựa chạy đi.

Bên trong xe, Huyền Du một tay ôm Quân Mộ Ngọc, một tay vén mành xe lên nhìn ra ngoài.

Quân Mộ Ngọc bên đây cũng vén mành nhìn ra, phu xe rất biết ý, cho ngựa chạy vừa phải, vì thế rất dễ nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.

"Đây là đường ra ngoài thành mà?", sau khi quan sát rõ khung cảnh bên ngoài, Quân Mộ Ngọc rất nhanh xác định được hướng đi của xe ngựa.

"Đúng vậy, nhưng nơi ta dẫn ngươi đi cũng không hẳn là ra khỏi thành đâu."

Quân Mộ Ngọc theo thói quen tựa vào người Huyền Du, y khẽ cọ cọ mặt mình lên vai hắn:

"Đi đâu cũng được, có ngươi bên cạnh ta là được rồi".

"Ta không ở cạnh ngươi thì đi đâu được!", Huyền Du đưa tay xoa đầu Quân Mộ Ngọc, âm thầm trầm mặc suy nghĩ.

Ai mà ngờ được con người ngây thơ, đơn thuần, thích làm nũng bên cạnh hắn ngay lúc này đây, kiếp trước, lại một mình cân sức đối chội với phụ hoàng hắn và Tô Nguyệt.

Huyền Du thật sự tò mò, không biết ngoài dáng vẻ đơn thuần đáng yêu này của Quân Dạ, y còn có bộ mặt nào khác không.

Xe ngựa liền từ từ chạy chậm lại cho đến khi dừng hẳn.

Ngô tổng quản ở bên ngoài liền gọi vào:

"Thưa nhị hoàng tử, nhị hoàng tử phi, đã đến nơi rồi ạ".

Huyền Du bị tiếng kêu này kéo ra khỏi mớ suy nghĩ, hắn liền mỉm cười:

"Quân Dạ, ta đỡ ngươi xuống"

Quân Mộ Ngọc gật đầu, cả hai nhanh chóng ra xe.

Lúc này, tuyết bỗng dưng bắt đầu lất phất rơi.

Ngô tổng quản liền bung ô ra che cho Huyền Du và Quân Mộ Ngọc.

Huyền Du nắm tay y dắt đi lên tường thành, tuyết đến cũng thật đúng lúc, vừa vặn có thể ngắm được một chút.

Quân Mộ Ngọc vừa đi vừa nhìn từng bậc thang dưới chân, y nói:

"lên đây sẽ thấy gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!