Trương Nhược Trần thân mặc bạch y, đứng thẳng tắp, liếc Vân Nhi, khẽ gật đầu nói:
"Thành công rồi! Đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ rồi! Vân Nhi tỷ tỷ, sao ngươi còn không đi nghỉ ngơi?"
Vân Nhi nghe thấy lời nói của Trương Nhược Thần thì chợt giật mình, tim đập loạn không ngớt, không nói ra được sự kích động trong lòng, đột nhiên nàng ta có cảm giác muốn khóc lớn lên.
"Thật sự là quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Vân Nhi vừa lau mắt vừa nói tiếp:
"Vân Nhi đã từng nói phải giúp Cửu vương tử điện hạ canh giữ đại môn thì nhất định sẽ không rời khỏi đó."
Trong lòng Trương Nhược Trần rất cảm động, lấy ra một viên Tụ Huyết đan rồi đưa cho Vân Nhi.
"Tuyết rơi rồi, đừng để bị cảm lạnh, tỷ nghỉ sớm một chút đi! Uống viên Tụ Huyết đan này vào, chắc đủ để giữ ấm đấy!"
Trương Nhược Trần nói.
Vân Nhi nhận lấy Huyết đan, nắm chặt nó trong tay, gật đầu lia lịa, nàng ta vừa đi về nơi mình ở, vừa thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm không ngủ!
Sau khi tiễn Vân Nhi về, Trương Nhược Trần lại quay lại giữa sân ngập tuyết.
Hắn đứng ở giữa sân, bất động, mặc cho hoa tuyết rơi từng mảnh, từng mảnh xuống đỉnh đầu và vai.
"Tĩnh như tượng ngọa, động như long cuồng, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chiêu thứ hai, Phi Long Tại Thiên!"
Đột nhiên, Trương Nhược Trần bỗng đạp xuống mặt đất một bước, vô số hoa tuyết bay lên. Hai cánh tay của hắn và hai chân nhanh chóng quay tròn, cuộn lên vô số tuyết trắng.
Mượn lực đạp của chân, cả người hắn bay lên cao hơn bảy mét, trong miệng khẽ phát ra tiếng rồng ngâm, đánh một chưởng về phía khối đá nghìn cân cách đó mười trượng.
Ầm!
Một khối đá to nghìn cân lập tức bị chia năm xẻ bảy, vụn đá bay khắp bốn phương tám hướng, rơi vào trong lớp tuyết dày.
Trương Nhược Trần đứng ở trên mặt đất phủ đầy tuyết, nhìn chằm chằm khối đá bị đánh vụn, tâm trạng rất vui vẻ:
"Cuối cùng cũng đã luyện thành công Long Tượng Bàn Nhược Chưởng chiêu thứ hai. Hiện tại uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng có thể so sánh với võ kỹ nhân cấp trung phẩm rồi."
Không chỉ là chưởng thứ hai Phi Long Tại Thiên mà chưởng thứ nhất Man Tượng Trì Địa cũng đã đạt tới uy lực của võ kỹ nhân cấp trung phẩm.
Nếu như Trương Nhược Trần tu luyện được chiêu thứ ba, vậy thì uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng có thể so sánh với võ kỹ nhân cấp thượng phẩm.
Mỗi một lần tu luyện nhiều hơn một chiêu thì có thể thăng lên một phẩm cấp, càng trở lên cao siêu và huyền diệu hơn.
"Long Tượng Bàn Nhược chưởng chiêu thứ nhất, Man Tượng Trì Địa!"
Trương Nhược Trần chân đạp nhịp bước, điên cuồng xông lên, thân thể giống một con voi hung dữ đang chạy băng băng, đánh một chưởng vào trong không khí phát ra một chuỗi tiếng nổ.
Vô số hoa tuyết bị sức mạnh của chưởng đó đánh bay ra ngoài, hòa tan thành từng giọt nước đá trong không khí.
"Mặc dù uy lực của chưởng thứ nhất hơi yếu hơn chưởng thứ hai một chút, nhưng cũng đủ để đạt tới uy lực của võ kỹ nhân cấp trung phẩm rồi, Long Tượng Bàn Nhược Chưởng quả thực huyền diệu."
Trong luyện võ, đó được gọi là lực lượng của một con trâu.
Không phải võ giả nào ở Hoàng Cực cảnh hậu kỳ cũng có thể làm được. Nếu như có thể đánh ra lực của một con trâu thì đã đạt được tiêu chuẩn của võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ rồi.
Trương Nhược Trần mới vừa tu luyện đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ mà thôi, nhưng nhờ vào ưu thế có sáu đường kinh mạch trong cơ thể, cộng với uy lực của Long Tượng Bàn Nhược Chưởng thì đã có thể đánh ra uy lực của một con trâu rồi, có thể nói là vô cùng có tiềm lực.
Ngày sau tu vi tăng lên, thân thể cũng khỏe mạnh hơn thì hắn nhất định có thể đột phá được sức mạnh lớn hơn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!