Mặc dù trước kia Tịch Thiên Dạ chưa từng tu luyện qua bộ Kiếp Pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này, nhưng nhãn lực của hắn rất cao, chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã nắm rõ như lòng bàn tay. Bây giờ thi triển ra, tạo ra hào quang ngập trời, mưa kiếm chém xuống nhiều như hạt sương vào buổi sớm, bao quát cả thiên địa, trong phút chốc thì mặt đất đã ngưng kết ra một tầng băng mỏng.
Trên bầu trời đầy rẫy những hạt tuyết to như bông hoa, rơi chầm chậm xuống, toàn bộ hoa viên bị ngập phủ bởi tuyết, trông giống như một thế giới băng giá trong thần thoại.
"Kiếp Pháp thật mỹ lệ, tụ thành tuyết rơi, kiếm khí như mưa mà trút xuống, không lẽ hắn đã tu bộ Lưu Sương Kiếm Vũ này đến viên mãn rồi ư?!"
Thiên Huân quận chúa vô cùng kinh ngạc, tự dưng đứng lên.
"Không thể nào, hắn chỉ là một tên tu sĩ Phàm Cảnh, làm sao có thể tu luyện Lưu Sương Kiếm Vũ đến cảnh giới viên mãn được. Cho dù là Linh Cảnh tu sĩ cũng không có mấy người có thể tu luyện Lưu Sương Kiếm Vũ tới bước này."
Trần Bân Nhiên không dám tin, nếu muốn tu luyện một bộ Kiếm Pháp đến viên mãn thì tuyệt đối không dễ dàng gì. Huống chi bộ kiếm pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này vốn không dễ tu luyện, cho dù là hắn thi triển bộ kiếm pháp này cũng khó có khả năng đạt đến trình độ như thế.
Vô số bông tuyết chậm rãi rơi xuống trông vô cùng mỹ lệ, nhưng người ta thường nói: càng đẹp càng độc, mỗi một bông tuyết trắng đều là một đạo kiếm khí, mỗi một đóa hoa phóng ra ánh sang rất mỹ lệ. Tự dưng có một cơn gió nhẹ thổi tới làm cho những bong hoa tuyết này kết bè kết mảng hướng về Tô Tri Thần mà lao tới, vạn hoa xông lên lóe lên sát cơ mãnh liệt.
Tô Tri Thần nắm thật chặt trường kiếm trong tay, gương mặt tỏ vẻ không thể tin nhìn về mảng hoa tuyết đang bay tới, mặc dù nhìn rất xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, nhưng hắn không có tâm trạng để mà thưởng thức, cả người gồng lại như một cục đá. Thân mình đang lạc trong biển hoa tuyết, tứ phía hiện ra sát khí không có người nào cảm giác rõ ràng hơn hắn.
Hắn biết, dù chỉ là một chút bất cẩn thì chính mình thậm chí có thể bỏ mạng bên trong biển hoa tuyết này.
"Không có khả năng, ta không tin."
Tô Tri Thần tuyệt đốu không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có thể mang cảm giác uy hiếp trí mạng này cho hắn, hắn chính là thiên tài của Học Viện Trường Thương còn Tịch Thiên Dạ chỉ là một tên phế vật mà thôi.
Thét dài một tiếng, Tô Tri Thần đem sức mạnh của cơ thể vận dụng tới cực hạn, thi triển ra kiếm pháp sở trường của hắn Kiếm Pháp Tia Chớp, một kiếm bay tới y hệt như lôi đình, cương trực quang minh, thế như thiên lôi.
Nhưng mà, kiếm pháp Tia Chớp của hắn vừa đụng vào biển hoa tuyết này thì giống như một tờ giấy trắng trực tiếp bị phá hủy. Mà biển hoa tuyết này càng ngày càng giống từng đạo kiếm khí vô kiên bất tồi, thế như trẻ tre mà lao tới
Đinh!
Bảo kiếm của Tô Tri thần bị một bông hoa tuyết đụng bay, ngay sau đó thì cả người hắn cũng bị một bông hoa tuyết khác đụng bay ra ngoài, tiếp đó một bông hoa tuyết nữa lại va chạm trên người hắn. Chỉ trong vài giây mà trên người Tô Tri Thần xuất hiện mười mấy cái lỗ máu
Trong hoa viên bỗng chốc tĩnh lặng, cho dù cây kim có rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Đường đường là đệ nhất thiên tài phàm cảnh của Học Viện Trường Thương, thế mà lại bị một thiếu niên không có danh tiếng gì đánh bại. Đây chính là một thiên kiêu Phàm Cảnh Tầng Chín a, thực lực ở giai đoạn Phàm Cảnh cũng có thể đánh với Linh cảnh, nhân vật như vậy mà lại bị đánh bại thê thảm như thế.
Mà những người này vẫn có thể nhìn ra tu vi của Tịch Thiên Dạ cũng là Phàm cảnh, tu vi cũng không có áp chế Tô Tri Thần.
"Tên kia rốt cục là ai, làm sao ta chưa từng nghe nói đến trong Học Viện Trường Thương lại có nhân vật như vậy."
"Ta biết hắn! Hắn chính là Tịch Thiên Dạ, là đệ nhất phế vật của Học Viện Trường Thương." Một tên học viên của Học Viện Trường Thương lên tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp nhìn Tịch Thiên Dạ.
"Cái gì! Đệ nhất phế vật? Ngươi đang nói đùa sao?"
"Nếu hắn là đệ nhất phế vật thì những người khác thì tính là cái thá gì, không chừng bên trong Ban Phàm cảnh cũng không có người lợi hại hơn hắn nhỉ.."
"Đó dĩ nhiên là lúc trước, còn bây giờ ta vẫn có chút không hiểu."
Khu vực chủ bàn, Trần Bân Nhiên bóp mạnh cái chén sứ trong tay, ánh mắt trở nên âm trầm vô cùng.
Mã Vinh Phát trợn mắt há hốc mồm, đây căn bản không phải Tịch Thiên Dạ mà hắn quen biết mà?
"Một chiêu Lưu Sương Kiếm Vũ này thi triển ra trong tay vị công tử này có thể xưng là tuyệt thế vô địch."
Thiên Huân Quận chúa không keo kiệt mà tán dương hắn trước mặt mọi người, ánh mắt tò mò nhìn Tịch Thiên Dạ.
Kiếm Pháp Lưu Sương Kiếm Vũ này thì nàng gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lại thấy nó đẹp đến mức này.
Lạch cạch!
Cho trường kiếm trở về trong bao kiếm, Tịch Thiên Dạ liền quăng thanh trường kiếm này trở về khung binh khí cũng chỉ vẻn vẹn chỉ có một cái hô hấp, Tô Tri Thần cũng đã nằm trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được.
Tịch Thiên Dạ không có giết hắn, mà chỉ đả thương hắn, dù sao công khai giết người ở tiệc sinh nhật của Thiên Huân Quận Chúa thì sẽ có người cố ý nhằm vào hắn thì hắn sợ là khó sống sót mà rời khỏi yến hội này. Lấy tu vi bây giờ của hắn, có chút kiêng kị thực lực của những người khác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!