Chương 2: Tuyệt thế khuynh thành

"Làm sao Tịch Thiên Dạ có thể sống sót mà ra ngoài được!"

Vương Tử Thành vô cùng ngạc nhiên, chính mắt bọn hắn thấy Thanh Ảnh Lang đi vào hang động chẳng lẽ con Thanh Ảnh lang kia không những không ăn lại còn cứu hắn?

Làm sao có thể có chuyện như vậy!

"Tịch Thiên Dạ không chết? Tình huống này là như thế nào?!"

Đôi mắt thiếu niên khôi ngô trợn tròn. Lúc này, những người khác cũng phát hiện Tịch Thiên Dạ không bị Thanh Ảnh Lang gi. ết chết.

Tịch Thiên Dạ đi ra khỏi sào huyệt thì liếc mắt liền phát hiện mấy người trốn ở trong rừng cây nhỏ thì gương mặt càng trở nên lạnh lẽo.

"

"Ta nhớ là ta không có đắc tội với các ngươi, tại sao các ngươi hãm hại ta?"

Tịch Thiên Dạ đi vào rừng cây nhỏ, thấy bốn người trong rừng cây đều là thiếu niên, người lớn nhất cũng chẳng quá mười tám tuổi.

Bốn người này đều là đồng môn của Tịch Thiên Dạ, bị lão sư tổ hợp lại thành một đội để vào sơn mạch thí luyện, nhưng mà không ngờ rằng những người này lại có ý định muốn giết hắn.

"Tịch Thiên Dạ, muốn trách thì trách cứ ngươi là phế vật mà lại được U Lan Tư lão sư yêu quý, trong lớp không biết bao nhiêu người ghen ghét ngươi, hận không thể giết ngươi đi ngay lập tức." Vương Tử Thành lạnh lùng nói.

U Lan Tư! Lão sư của Tịch Thiên Dạ, không biết tại sao lại vô cùng quan tâm Tịch Thiên Dạ.

Nhưng nếu chỉ là như thế thì cũng không sao.

Nhưng mà U Lan Tư chính là đệ nhất mỹ nữ của Học

Viện Trường Thương là mỹ nhân nhất nhì thiên hạ, cho dù là ở ngoại quốc thì họ cũng biết mỹ danh của nàng. Tại Lan Lăng quốc, nàng là nữ thần trong mộng của biết bao nam nhân Lan Lăng quốc.

Tịch Thiên Dạ mắc phải một tật là thích ngủ, lại có quan hệ mập mờ với U Lan Tư, tự nhiên ghi hận với mọi người.

"Cái gì?, chuyện nhỏ vậy mà đã muốn giết người ư?."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu cảm khái. Mấy tên thiếu niên cũng là mười ba mười bốn tuổi, thả ở địa cầu vẫn chỉ là hài tử mà thôi, nhưng mà tâm tư lại ác độc tàn nhẫn. Người ở thế giới thượng võ, quả nhiên so xã hội văn minh càng mang nhiều mùi máu tanh tuân theo luật lệ cường giả vi tôn.

"Vương lão đại không cần nói nhảm với hắn, nếu một lần giết không chết thì lại giết một lần, ta cũng không tin hắn bất tử."

Khuôn mặt của thiếu niên khôi ngô lộ ra vẻ hung ác, xắn tay áo lên từng bước tới gần Tịch Thiên Dạ,.

Hắn nhìn Tịch Thiên Dạ vốn đã ngứa mắt, vì cái gì mà một tên phế vật suốt ngày chỉ biết ngủ lại được lão sư U Lan Tư yêu quý chứ?

Đáng bực nhất là khi hắn ngủ tại lớp thì U Lan Tư lão sư đều bảo mọi người nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến Tịch Thiên Dạ ngủ.

Vậy còn có công bằng hay không!

Rõ ràng là đang đi học a!

Nói cái gì mà chớ quấy rầy hắn ngủ!

Lúc U Tư Lan lão sư nhắc nhở mọi người để cho Tịch Thiên Dạ ngủ thì căn bản cũng không nhìn lại cảm nhận của các học sinh khác!

Bước chân thiếu niên khôi ngô rất nhanh, chỉ trong hai đến ba bước liền tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, thi triển một chiêu cầm nã thủ rất tinh diệu, bàn tay hóa thành từng cái ảo ảnh, Chặn hết đường lui của Tịch Thiên Dạ. Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi một chiêu này.

Lớp của Tịch Thiên Dạ chính là lớp tinh anh của Học Viện Trường Thương, những học sinh trong lớp tuổi tuy nhỏ, nhưng năng lực đều rất bất phàm, nếu đặt với những người đồng trang lứa khác tuyệt đối là nghìn người chọn một.

Tịch Thiên Dạ có thể vào lớp tinh anh không phải vì thiên tư của hắn cao. Tương phản, tại vì không có thức tỉnh nên trong mắt bạn bè hắn chính là một cái phế vật điển hình.

Cũng không phải thiên tư hắn không tốt, Tịch Thiên Dạ khi còn bé thì thiên tư tương đương cao. Nhưng mà vào mười năm trước hắn lại mắc tật hay ngủ nên mỗi ngày hắn ngủ ít nhất mười canh giờ, dẫn đến phần lớn thời gian của hắn đều dành cho việc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!