"Ngươi đi thông báo với Từ bá phụ là tiểu tử của Trần gia Trần Bân Nhiên cầu kiến." Trần Bân Nhiên thản nhiên nói.
Những người khác nghe vậy, rất nhiều ánh mắt nhìn vào Trần Bân Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, thiếu niên này là ai mà không cần xếp hàng lập tức có thể trực tiếp cầu kiến Thiên Sư luyện đan Từ Nghiễm Hối.
"Nếu là Bân Nhiên hiền chất tới thì không cần thông báo, trực tiếp vào là được." Một giọng cười sang sảng vang lên ở bên trong.
"Đa tạ Từ bá phụ chiếu cố."
Trần Bân Nhiên hơi thi lễ về hướng nội sảnh, sau đó cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đi vào nội sảnh.
"Ngươi cũng cùng ta vào đi."
Đi đến một nửa thì hắn giống như là vừa nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt miệt thị.
Tịch Thiên Dạ cười cười, cũng không nói cái gì, đi theo hắn tới nội sảnh.
Nội sảnh bố trí lịch sự tao nhã, lư hương lượn lờ những làn khói xanh biếc, có công dụng thanh tỉnh tinh thần.
Một người trung niên mặc trường bào trắng khoanh chân trên giường, trông có vài phần tiên phong đạo cốt, chính là luyện đan Thiên Sư Từ Nghiễm Hối.
Bên cạnh chiếc giường có một nam tử trung niên mập mạp mặc một cái trường bào màu xanh lá đang ngồi trên chiếc bàn bát tiên, người này sắc mặt xanh đen, hai mắt vô thần, bên trong khóe mắt hõm xuống, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Từ trong ánh mắt của hắn thì có thể thấy một sự tuyệt vọng.
Đây là một người đã mất đi hy vọng.
"Từ bá phụ."
Trần Bân Nhiên nhìn thấy Từ Nghiễm Hối, trong khoảnh khắc liền không có bất kỳ sự kiêu căng nào, rất cung kính hành lễ.
Mạnh Vũ Huyên thấy vậy cũng không dám chậm trễ chút nào, cũng cung kính hành lễ.
Tịch Thiên Dạ làm như không trông thấy người đang ngồi đả tọa trên giường, vừa mới vào thì ánh mắt đã nhìn vào người trung niên mập mạp.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
"Trần hiền chất không cần đa lễ, vị này hẳn là cháu dâu đi, quả nhiên rất là xinh đẹp." Từ Nghiễm Hối cười nhạt nói.
Mạnh Vũ Huyên nghe vậy mặt liền liền đỏ lên, thẹn thùng liếc mắt nhìn Trần Bân Nhiên.
"Vị bằng hữu này là?"
Từ Nghiễm Hối nhíu mày nhìn Tịch Thiên Dạ, người này từ lúc vào nhà đã không có liếc qua chủ nhà một cái, có thể nói là không có phép tắc. Nhưng đây cũng là người mà Trần Bân Nhiên dẫn tới nên hắn cũng không tiện chỉ trích vài câu.
"Hắn tên là Tịch Thiên Dạ..."
Miệng Trần Bân Nhiên nhếch lên một tia cười lạnh, nói ra một nửa dừng lại một chút, sau đó liền không có thanh âm. Nhưng môi của hắn vẫn đang chuyển động, đương nhiên là đang truyền âm.
Từ Nghiễm Hối ánh mắt chớp động vài câu, mở mồm một chút rồi cười lạnh.
"À há, thì ra là người đến khám bệnh a."
Gương mặt của Từ Nghiễm Hối cười lên nhưng lại giống như không cười nhìn Tịch Thiên Dạ, thản nhiên nói: "Đến, để ta nhìn ngươi xem ngươi có vấn đề gì."
"Ngươi hãy đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, cũng không cần xem mạch, ta chỉ cần dùng mắt mở thần nhãn ra xem một chút là được."
"Ồ? Ngươi hẳn là mắc phải thích ngủ chứng đi. Đúng rồi, đừng cầu y, tình trạng của ngươi không cứu được, về nhà chuẩn bị hậu sự đi, ngươi trời sinh liền là một tên phế nhân, sống không quá 25 tuổi."
"Ha ha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!