Cổ Vinh cũng than thở:
– Tôn cấp Thuật Luyện Sư, này đã là tồn tại như thần.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu nghiêm nghị, sau khi trầm tư một lát nói:
– Lạc lão sư, ngươi về trước đi. Ta muốn cùng Cổ đại sư đơn độc thương thảo sự tình bái sư thu đồ đệ.
Lạc Vân Thường quái lạ nhìn hai người một chút, dáng vẻ có chút yên lòng không xuống. Cổ Vinh lần thứ hai chảy ra mồ hôi lạnh, vội nói:
– Vân Thường đại nhân yên tâm, Vân thiếu muốn bái sư liền bái sư, muốn làm gì liền làm cái đó, ta nhất định nghe theo dặn dò, chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng!
Lạc Vân Thường trong nháy mắt váng đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cổ Vinh mắt cao hơn đầu, làm sao ở trước mặt Lý Vân Tiêu lại biến thành tuỳ tùng nô bộc?
Đúng, nhìn dáng dấp hắn khúm núm, chính là nô bộc a, này vẫn là Thuật Luyện Sư cao cao tại thượng sao?
Nàng cảm giác mình có chút không đứng thẳng được, sợ tiếp tục chờ đợi sẽ té xỉu ở trong đại sảnh, khách khí vài câu liền vội vàng cáo từ.
Lạc Vân Thường vừa đi, Cổ Vinh cùng Lý Vân Tiêu hai người đều là cảm giác như trút được gánh nặng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tìm một chỗ yên tĩnh, ta muốn suy nghĩ một vấn đề.
Cổ Vinh lập tức làm ra thủ thế xin mời, mang Lý Vân Tiêu tới trong gian phòng của mình. Dáng vẻ hắn khúm núm đi theo phía sau Lý Vân Tiêu, để Lục Dao cùng một đám Thuật Luyện học đồ ngẩn ngơ tại chỗ, mấy phút sau cũng không phản ứng lại. Sau đó vẫn hoài nghi mình sinh ảo giác, nhìn lầm.
Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư một cấp, phòng nghỉ ngơi trang trí cực kỳ xa hoa, trong gian phòng rộng rãi các loại rượu ngon không thiếu gì cả, hơn nữa vô cùng tốt.
Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại. Cổ Vinh không dám nói gì, yên tĩnh đứng ở một bên.
– Có!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu từ trên ghế nhảy lên, vỗ bàn một cái nói:
– Cứ làm như thế! Cổ Vinh, ngươi đi nói với Trương Thanh Phàm, Ngũ âm tuyệt mạch của công chúa ngươi có thể trị!
Cổ Vinh sợ hết hồn, không thể tin nói:
– Vân… Vân thiếu, ngươi không phải là đang nói đùa chứ?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh.
– Ta là người thích nói đùa sao? Ngũ âm tuyệt mạch của Công chúa ngoại trừ Ngũ Long Chí Dương Đan ra, còn có thể thông qua biện pháp kim châm trích huyệt đến trị.
Bằng vào hồn lực hiện tại của ta, tuy rằng không thể một lần trị tận gốc, nhưng thử vài lần, liền có thể được rồi.
– Kim… kim châm trích huyệt?
Con ngươi của Cổ Vinh muốn lồi đi ra, sợ hãi nói:
– Vân thiếu, loại thủ pháp trong truyền thuyết này ngươi cũng biết? Ngươi thật chắc chắn?
Lý Vân Tiêu xoa xoa huyệt Thái Dương.
– Không phải đã nói rồi sao, một lần khả năng không được, phải thử vài lần. Vì lẽ đó trị liệu cho công chúa nhất định phải là ngươi đứng ra, ta làm trợ thủ của ngươi. Thời điểm thi châm để ta làm, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi thi châm cho công chúa?
Chỉ bằng điểm ấy đạo hạnh của ngươi?
Trong mắt của Lý Vân Tiêu tất cả đều là vẻ khinh bỉ, nhưng Cổ Vinh không cảm thấy khổ sở chút nào, trái lại cảm thấy xác thực như vậy, khúm núm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!