Nàng lập tức nói với Lục Vũ:
– Ca không nên nản chí, thử thêm vài lần, luôn có thể thành công.
Lục Vũ khổ sở nói:
– Ta thật không có thiên phú trở thành Thuật Luyện Sư. Một than cường lực dược đơn giản, thử hơn mười lần vẫn không thể thành công. Hơn nữa những tài liệu này giá cả cực quý, cũng không có tiền lãng phí như vậy.
Hơn nữa tuổi ta cũng không nhỏ, ca dự định qua mấy ngày tìm một gia tộc nương nhờ vào.
Lục Dao cả kinh nói:
– Ca, tuyệt đối đừng như vậy. Phải tin tưởng mình, ở trong lòng Lục Dao, ca ca vĩnh viễn là giỏi nhất!
Trong mắt Lục Vũ loé ra một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh lại mờ đi.
– Những năm gần đây đều là muội muội ngươi kiếm tiền cho ta học tập, ca không muốn lại trở thành gánh nặng của ngươi. Chờ những tài liệu này hao hết, nếu như còn luyện chế không ra thuốc cường lực, vậy ta liền từ bỏ.
Lý Vân Tiêu đột nhiên cười nói:
– Nhớ, Hoành Luyện Thảo thả ít ba cây, nếu màu sắc quá nhạt, liền thêm một cây Xuyên Vân Chi vào. Tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể thành công!
Lục Vũ cả kinh nói:
– Ngươi,… ngươi là Thuật Luyện Sư?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải mới vừa nói sao, trước đây là Thuật Luyện Sư, hiện tại không.
Lục Vũ:
–...
Lục Dao khích lệ nói:
– Ca, ngươi chiếu hắn nói thử xem. Lần trước hắn lấy ra một phương thuốc, ngay cả Lương Văn Vũ đại sư cũng tán thưởng không ngớt.
Lục Vũ trầm tư một lát nói:
– Được, vậy ta thử xem!
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, theo Lục Dao hướng lầu hai mà đi.
Lầu hai của Thuật Luyện Sư Công Hội, Lý Vân Tiêu là lần thứ nhất đi, nhưng cấu tạo Thuật Luyện Sư tháp của toàn bộ đại lục đều nhất trí. Vì lẽ đó hắn có một loại cảm giác xe ngựa chạy đường quen.
Rất nhanh đi tới trước cửa một gian phòng, Lục Dao cẩn thận từng li từng tí gõ cửa phòng. Bên trong nhất thời truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn của Cổ Vinh, tựa hồ quấy rầy hắn tu luyện.
Trong lòng Lục Dao cả kinh, thấp thỏm không thôi nói:
– Có một vị thiếu niên gọi Vân thiếu tìm ngài.
– Vân thiếu?
Bên trong truyền đến tiếng khiếp sợ, tiếp theo là một trận tiếng vang lách cách, thật giống như làm đổ không ít đồ vật, một giây sau cửa phòng liền ầm ầm mở ra.
– Vân thiếu!"
Cổ Vinh vẻ mặt sùng kính, vội vàng vọt đến, một bên lại nhường đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!