Chương 31: Luyện đan (1)

– Ta mới đầu cũng cho rằng như vậy, hiện tại đại ca hắn cũng thừa nhận, ai nha, lần trước còn với hắn đồng thời rửa ráy, ngẫm lại thật là khủng bố a!

– Ta xem ngươi vẫn là cẩn thận một chút, ngươi là người của Huyền bang a.

– Huyền bang? Huyền bang làm sao? Tại sao phải cẩn thận một chút?

– Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì. Chỉ là ta nghe nói vật kia thật giống như di truyền.....

Các loại nghị luận dồn dập truyền ra, Vương Phong tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung.

– Lam Huyền, ngươi thật tàn nhẫn a!

Lam Huyền một mặt thực hiện được âm mưu, nội tâm càng là hài lòng kết ra hoa rồi, hắn duỗi ngón tay, quay về Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:

– Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là tại chỗ quỳ xuống, thề sau đó không dám đụng đến người Lam gia ta nữa, đồng thời ngày sau thấy người Lam gia ta đều phải cúc cung nghe lệnh. Hai là theo ta chiến một trận, để ta triệt để phế bỏ ngươi, lại quỳ xuống sám hối.

Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, nể tình ngươi tu hành không dễ, khuyên ngươi vẫn là chọn cái thứ nhất.

– Oa, quá ác đi! Nếu như chọn cái thứ nhất, sau này còn có thể làm người sao?

– Đúng vậy, nhưng không chọn, cùng Lam Huyền chiến một trận, chắc chắn phải chết.

– Ha ha, đây chính là mặt mũi trọng yếu, hay là tính mạng trọng yếu, nhìn Lý Vân Tiêu làm sao chọn.

Tần Như Tuyết nổi giận vọt tới.

– Lam Huyền, ngươi thật quá đáng! Ngươi là học viên ban tốt nghiệp, nghe nói đã đạt đến cửu tinh Võ sĩ, còn kém một bước liền có thể tăng cấp Võ sư, trực tiếp tiến vào Trấn quốc Thần vệ! Cùng một Vũ đồ chưa tới Võ sĩ khiêu chiến, ngươi còn muốn mặt sao?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Đệ đệ thâu đồ lót của nữ nhân, làm chuyện thương thiên hại lý, ca ca sẽ tốt hơn chỗ nào? Lam gia bọn họ lúc nào muốn mặt qua?

Lam Huyền mặt đỏ lên, lập tức tùy ý cười to nói:

– Không dám cứ việc nói thẳng, muốn nữ nhân ra mặt cho ngươi, đây chính là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai của Phi Long Đại Tướng quân sao?

Ha ha!

– Ha ha con mẹ ngươi, phi!

Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm nước miếng, bay thẳng đến trên mặt Lam Huyền, sức mạnh cực lớn, dĩ nhiên mơ hồ có tiếng xé gió.

Sắc mặt Lam Huyền giận dữ, nhưng nhìn một cục đờm bay tới, chặn cũng không phải, chỉ có thể nghiêng người tránh ra. Lần này đặt ở trong mắt người ngoài, chính là hắn nhường đường cho Lý Vân Tiêu rồi.

Lý Vân Tiêu châm chọc đi tới, giơ ngón tay giữa lên.

– Tuy rằng ngươi vô liêm sỉ, nhưng sự khiêu chiến của ngươi, ca nhận! Sau ba ngày, Diễn Võ Trường, ca sẽ đánh ngươi đến quỳ xuống liếm hài của ta!

Học viên toàn trường đều sững sờ, Hàn Bách cùng Trần Chân càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, sốt sắng chạy tới sau lưng Lý Vân Tiêu tiếp sức cho hắn, để hắn không nên vọng động.

Tần Như Tuyết cũng vội la lên:

– Không thể, Lý Vân Tiêu ngươi không nên sinh uy phong nhất thời...

Trong lòng Lý Vân Tiêu ấm áp, mặc dù mười lăm năm qua mình ngơ ngơ ngác ngác, kẻ vô tích sự, nhưng cũng có mấy bằng hữu chân tâm. So với kiếp trước, đứng trên đỉnh điểm đại lục, nhưng mà cô độc một người.

Hắn hướng ba người nở nụ cười, loại nụ cười như ánh mặt trời kia lập tức cảm hoá Trần Chân, Hàn Bách cùng Tần Như Tuyết, để lo lắng trong lòng bọn họ trong nháy mắt bình phục lại, thật giống như mười phần tin tưởng Lý Vân Tiêu sẽ nắm chắc thắng lợi.

Ba người đều sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, làm sao cũng không hiểu tại sao mình sẽ có loại cảm giác kỳ quái này, tuyệt đối không thể...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!