Lạc Lạc lại nằm mơ.
Đó là vào một hôm mưa dầm, một đám trẻ con xếp hàng trước cổng cô nhi viện, chúng dùng một đôi mắt vừa nôn nóng vừa vô tội nhìn Lạc Lạc.
Trong mơ, cô còn rất nhỏ, mặc bộ quần áo cũ nát, bị cô lập ở giữa đám người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thút thít.
Những gì cô có từ đầu đến chân đều là được người khác ban tặng. Quần áo, giày dép, thậm chí cả đôi tai nghe không được rõ sau khi khỏi bệnh cũng là nhận từ sự quyên góp của những con người lương thiện ngoài xã hội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không còn nghi ngờ rằng cô là một người may mắn trong trại trẻ mồ côi này. Ở đây có rất nhiều trẻ em không thể nghe thấy nhưng lần này chỉ có Lạc Lạc nhận được điều trị.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì khuôn mặt cô nhỏ nhắn lại trắng trẻo lên hình sẽ đẹp hơn.
Từng hạt mưa rơi xuống tóc cô, rồi theo đỉnh đầu trượt dần xuống mặt đất.
Đó là thanh âm đầu tiên cô nghe thấy:" Đông, đông, đông" tựa như tiếng trống bị bóp nghẹt, một âm thanh lạ lẫm khiến cô có chút sợ hãi.
Trời mưa làm không khí trở nên ngột ngạt, khiến người ta phải thấy khó chịu.
Viện trưởng Lý đứng bên quan sát hồi lâu, sau đó bước tới cạnh Lạc Lạc, thở một hơi thật dài: "Bé ngoan, con có thể nói vài câu được không? Các cô chú này đang đợi con đó, nếu con không chịu nói thì những bạn nhỏ khác sẽ không có cơ hội được chữa trị, viện trưởng biết là con không muốn điều đó xảy ra đúng không?".
Thính lực của Lạc Lạc vừa mới khôi phục được vài giờ, cô mơ hồ nghe được giọng nói của Viện trưởng Lý nhưng lại không hiểu ông đang nói gì.
Cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô nhìn Viện trưởng, bất kể ông nói gì đều nghiêm túc gật đầu.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ gầy mặc áo khoác đen đi tới tức giận kéo Viện trưởng sang một bên, không biết đang nói gì.
Lạc Lạc đành phải nép sang chỗ khác nhìn người lớn nói chuyện.
Người phụ nữ gầy lớn tiếng với viện trưởng: "Rõ rang bác sĩ nói con bé này đã có thể nghe lại được. Tại sao dạy nó một câu khẩu hiệu cho chương trình của chúng tôi cũng khó vậy?".
"Không phải bác sĩ đã nói cần thời gian để hệ ngôn ngữ của trẻ theo kịp sao, cháu chưa nói bao giờ, giờ đột nhiên lại bị bắt nói, chắc cháu đang khó xử, không biết nói thế nào. Còn nữa Lạc Lạc cũng là một cô bé nhút nhát, trước khi chọn cô bé chẳng phải cô cũng đã biết trước…".
"Tôi chẳng thể lo nhiều chuyện như vậy, giờ tôi chỉ biết là nhóm làm chương trình chúng tôi không thể đợi lâu nữa, chương trình sẽ phải phát sóng vào Chủ Nhật. Viện trưởng Lý, ông phải làm sao cho con bé chịu hợp tác với chúng tôi hoàn thành bản thu âm, đây là chương trình phát cho những người gây quỹ cho cô ấy xem. Nếu không, chúng tôi chỉ e là không thể giúp các ngài trả lại toàn bộ hai trăm nghìn nhân dân tệ được quyên góp kia được.
Thứ tôi muốn là độ hoàn thành của chương trình, là một chương trình nổi tiếng, phải biết, tình yêu dễ kiếm là một tình yêu không đáng giá".
"Chuyện này…".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viện trưởng Lý cảm thấy rất khó xử, nhìn đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì, thật sự là ngoan đến không nỡ lòng trách mắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, Lạc Lạc nhìn thấy người phụ nữ vừa cao vừa gầy kia lao về phía mình, nắm lấy cổ áo của mình, kéo cô về phía ống kính.
Lạc Lạc có chút sợ hãi, cô co người thành một cục rồi khóc lên muốn tìm Viện trưởng Lý, nhưng người phụ nữ kia túm chặt lấy cổ cô bằng sức lực rất lớn.
"Này, quay chỗ này." Người phụ nữ gầy không kiên nhẫn quát lớn.
Lạc Lạc ngớ người nhìn Viện trưởng Lý quay đầu đi không có ý định cứu mình, cô thút thít một cái, tội nghiệp nhìn về phía máy ảnh rồi lại sợ hãi cúi đầu.
"Nghe cho kĩ, mau đọc theo tao, tao nói một câu, mày đọc lại một câu".
Người phụ nữ gầy lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, giọng lạnh như băng thì thầm: "Xin chào mọi người, cháu tên là Lạc Lạc đến từ viện phúc lợi Phúc Sơn".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!