Chương 31: (Vô Đề)

Lạc Lạc do dự cúp điện thoại, cho lại vào túi áo, đeo khẩu trang lên, chậm rãi đẩy xe đẩy nhỏ dạo bước vào trong siêu thị.

Cô điều chỉnh trạng thái, gần như ghì cả người lên xe đẩy nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc ngay lúc này, giả vờ bình tĩnh đi tìm thứ mình cần giữa một đám đông xa lạ.

Lần trước bác sĩ đã nói với cô ấy rằng muốn thay đổi bản thân mình thì cần nỗ lực, tự khép mình lâu dài không phải là lối thoát, tất nhiên quá trình này cần phải có thời gian.

Đúng lúc, Phó Nhiên bảo xì dầu và muối ăn trong nhà đã hết, cô nghĩ nên nhân cơ hội này đi ra ngoài tới siêu thị.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Siêu thị này là một nơi tương đối ổn để luyện tập, cũng không nhất thiết phải cố gẵng bắt chuyện với ai, quầy thu ngân chỉ cần máy móc, hàng kệ đựng đồ cũng có thể chắn đi dòng người.

Đây là một siêu thị mới mở lại ở vị trí khá vắng vẻ nên cũng không có quá nhiều người, nhìn qua hàng kệ chứa đồ cũng không thể thấy ai cả.

Hơn nữa cô còn dùng một cái khẩu trang màu đen to như muốn che hết cả khuôn mặt, cái này vừa được Phó Nhiên tìm thấy ở trong phòng, nó cho cô một cảm giác rất an toàn: có lẽ không ai nhìn thấy mình đâu.

Ngay lúc này, có người vỗ nhẹ lên vai cô.

Lạc Lạc sợ run làm cho những cái bình, lọ đặt trên kệ hàng bên cạnh rơi xuống đất.

Sau một hồi rơi mất trật tự, một lọ tương ớt đặt ở cao rơi xuống ót cô, may mà có bàn tay chặn lại kịp thời. Lọ tương ớt dừng ngay trên đỉnh đầu cô bị vững vàng tiếp lấy. Lạc Lạc chỉ nghe thấy tiếng va chạm rất nhỏ, cô giương nhìn theo thì thấy Phó Nhiên đang cầm chai tương kia đặt lại chỗ cũ.

Cô thở dài một hơi.

Hóa ra là Phó Nhiên.

Không biết bắt đầu từ khi nào, khi cô nhìn thấy Phó Nhiên cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như trước. Ngược lại, cô lại cảm thấy an tâm và thân thiết như khi ở bên Coca.

Nhưng cô cũng không khỏi kinh ngạc, khi nãy Phó Nhiên vừa cùng cô nói chuyện điện thoại làm thế nào mà anh có thể từ nhà mà có mặt ở đây nhanh như vậy…

Và cô cũng cho rằng mình ăn mặc như vậy sẽ không ai nhận ra.

Phó Nhiên trước mặt cô cũng đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ một đôi mắt đào hoa.

Cô lập tức không còn lời gì để nói. Cô có thể nhận ra Phó Nhiên sau lớp khẩu trang, Phó Nhiên cũng có thể nhận ra cô, giống như cái khẩu trang này chẳng có tác dụng gì.

" Tại sao lại muốn đến chỗ này."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng điệu Phó Nhiên có chút nghiêm túc, anh tự nhiên lấy xe đẩy của cô rồi kéo cô về phía mình. Dùng cơ thể mình che chắn Lạc Lạc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô chậm rãi mở miệng, sự lo lắng trong lòng cũng đã dịu đi " Là bác sĩ Lục, là bác sĩ Lục đề nghị."

Phó Nhiên dừng lại rồi nói: "Không nhất thiết phải nghe những những bác sĩ nói, rất nhiều bác sĩ cho toàn lời khuyên không có ích."

"Ò.."

Lạc Lạc cúi đầu ngây ngốc đáp lại.

Nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu bác sĩ Lục chẳng phải do anh mời đến khám hay sao?

Phó Nhiên nhìn cô như vậy cũng không nhịn được mà nở nụ cười, cùng không đành long nói thêm, anh thở một hơi rồi nói: "Vậy cậu muốn mua gì, bây giờ tôi đưa cậu đi mua rồi đưa cậu về nhà."

Lạc lạc nghe vậy, hơi cong khóe miệng, lập tức chạy đến quầy gia vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!