Khoảnh khắc đó có lẽ chỉ là trực giác của Trần Mục Dẫn sai rồi.
Tay Phó Nhiên nắm hơi mạnh, như là muốn bóp nát tay cậu vậy. Thế nhưng nhìn nụ cười chưa hề bị lay động trên mặt anh thì dường như người đàn ông nào cũng dùng sức như vậy thôi.
"Trùng hợp thật đấy, gặp được anh ở đây, ngài Phó cũng đến Đế Đô có việc sao?"
Phó Nhiên cười, thả tay ra một cách rất tự nhiên, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Mục Dẫn cũng ngồi về vị trí của mình, cảnh tượng vừa nãy chỉ như một lần bèo, nước gặp nhau trong một chuyến du lịch thôi, không còn gì sau đó nữa. Anh cũng không để tâm lắm.
Lạc Lạc đeo bịt mắt lên rồi, cô đắp một tấm chăn, co người ngồi trên ghế, giả vờ ngủ. Dù sao thì cô cũng không nhìn thấy gì cả.
Máy bay cất cánh, nhẹ nhàng đi vào tầng đối lưu.
Không lâu sau, nhịp thở dần của Lạc Lạc rất đều. Trong môi trường có ánh đèn tối như vậy, cô rất dễ ngủ, đeo bịt mắt vào rồi thì nguyên lý cũng giống thế.
Trần Mục Dẫn và Phó Nhiên chẳng hẹn nhau nhưng cũng đều chú ý đến chuyện này.
Chỉ là Phó Nhiên ngồi ở đối diện nên không làm gì, Trần Mục Dẫn thì lại bỏ thiết bị điện tử trong tay mình xuống, bàn tay cậu để gần cô hơn.
Lạc Lạc cắn đầu ngón tay, đột ngột xoay người một cái, cái chắn rơi xuống nhưng cô lại không biết gì.
Trần Mục Dẫn cười rồi cúi người xuống nhặt chăn lên, đắp lên cho cô.
Có lẽ cậu cảm thấy chăn này nhẹ quá nên mới bị tuột xuống nên cậu tìm một chiếc áo vest chất dày hơn trong hành lý của mình, đắp lên trên chiếc chăn.
Phó Nhiên liếc một cái, trang giấy dưới đầu ngón tay anh bị miết mấy đường liền.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Lạc Lạc tỉnh dậy. Máy bay vẫn chưa hạ cánh.
Cô híp mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, cảm giác không chân thực lắm, tâm trạng cô bỗng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi nhìn thấy chiếc áo vest màu xanh nhạt đắp trên người mình, cô ngơ ra.
"Tỉnh rồi à? Muốn ăn hoa quả không?"
Trần Mục Dẫn đặt một đĩa hoa quả trước mặt Lạc Lạc rồi lấy chiếc áo vest đắp trên người cô về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc nhìn ghế đối diện mình không có ai, cô mím miệng.
"Ngủ ngon không? Mình điều chỉnh ghế ngồi cho cậu nhé?"
Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ đang hơi ngơ ngác thôi, cô muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngủ xong người cô hơi tê, cô thử đứng lên, nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh đằng sau khoang.
Lần này đi cô còn chuẩn bị một chiếc khăn nhỏ, để chiếc khăn thấm nước xong cô dùng nó nhẹ nhàng lau mặt mình. Rửa mặt xong, cô vặn vòi nước lại thật chặt.
Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Phó Nhiên đang đứng đằng sau mình qua gương.
Không biết từ lúc nào anh đã đứng tựa vào cửa nhìn mình. Qua chiếc gương, hai người họ giao lưu bằng ánh mắt.
Lạc Lạc sợ đến mức ném cả khăn vào trong bồn cửa, quay đầu qua thì Phó Nhiên đã bước đến gần cô, hai tay vòng qua người cô, để lên bồn rửa tay.
Tuy rằng hai người họ không có va chạm trực tiếp, nhưng cô đã bị anh chặn lại, chẳng trốn được nữa rồi. Dường như chỉ cần cô động đậy một chút thôi là sẽ bị anh ăn sạch vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!