Đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng lại đã được lên kế hoạch từ lâu.
Càng giống như một cái bẫy tuyệt mỹ, bề ngoài ngẫu nhiên nhưng thực chất lại được bố trí kỹ lưỡng.
Cảm giác mềm mại dưới thân khiến Thần Mặt Trời thoáng ngẩn người. Lúc này hắn mới nhận ra, khác hẳn với luồng khí lạnh lẽo u ám tỏa ra từ Eris, cơ thể người kia lại ấm áp đến lạ thường, vừa căng chặt lại vừa mềm dẻo.
Apollo thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng — đó là một mùi khí tức rất đặc biệt, hương thơm dịu ngọt mà không quá nồng, như loài hoa Tulip nhợt nhạt mọc ở bờ bên kia của sông Styx dưới Âm phủ, vừa dũng mãnh tràn vào chóp mũi, vừa mang theo sức quyến rũ và mê hoặc khiến người ta say đắm lẫn bối rối.
Ý thức được mùi hương đầy mê hoặc này phát ra từ cơ thể Eris, từ làn da ẩn dưới áo choàng đen kia, trái tim Apollo liền bắt đầu đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Ngực hắn chạm vào ngực Phó Trăn Hồng, sự đập dồn dập kia phảng phất truyền sang cơ thể người đối diện qua lớp y phục.
Ngay sau đó, vị Thần Mặt Trời trẻ tuổi, tuấn mỹ liền chậm rãi đứng dậy, nhưng lại chưa lập tức rời khỏi thân thể Phó Trăn Hồng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt bị bao phủ bởi tầng sương đen dày đặc. Trong lòng dấy lên một thôi thúc mãnh liệt muốn vén chiếc mũ đen ấy lên, để nhìn trộm dung nhan thật sự ẩn giấu bên dưới.
Apollo quá đỗi tò mò.
Hắn nhớ đến đôi bàn tay trắng ngần, tinh xảo đến mức hoàn mỹ kia, liền tự nhủ rằng gương mặt bị che giấu tất nhiên phải là tuyệt sắc nhân gian khó tìm.
Có lẽ… còn đẹp hơn cả Aphrodite.
Xin hãy tha thứ cho việc hắn dùng từ "đẹp" để miêu tả một nam thần, nhưng chỉ cần nhìn đôi tay kia, Apollo đã tin rằng Eris chắc chắn là một nam tử dáng người cao gầy, thanh mảnh, mỹ lệ hiếm có.
Càng nghĩ, sự khao khát khám phá trong lòng Apollo càng mãnh liệt. Hắn nuốt khan một cái, bàn tay chậm rãi đưa về phía vành mũ đen của Phó Trăn Hồng.
Rõ ràng hắn cảm nhận được từ trong sương đen, ánh mắt của Eris đang dõi thẳng vào mình, như một sự ngầm đồng ý. Điều đó khiến Thần Mặt Trời vui sướng vô ngần, như được chính Eris cho phép. Ngay cả bản thân hắn cũng không để ý rằng bàn tay đang vươn ra kia đã khẽ run rẩy, vì sự kích động và hưng phấn sắp khám phá ra một bí mật được chờ mong từ lâu.
Thế nhưng, ngay khi ngón tay hắn sắp chạm vào vành mũ, giọng nói trầm khàn lại vang lên từ thân thể dưới mình.
"Đứng lên."
Phó Trăn Hồng cuối cùng cũng mở miệng. Giọng hắn khàn khàn, khô khốc, như từng bị lửa dữ thiêu đốt. Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng khó nghe, tối tăm và nặng nề.
Bàn tay Apollo sững lại. Âm thanh kia quá khác biệt so với tưởng tượng của hắn, chênh lệch đến mức khiến toàn bộ sự hưng phấn tan biến trong nháy mắt. Trong lòng hắn trào dâng một nỗi thất vọng, thậm chí là chút mất mát và buồn bã mơ hồ.
Hắn nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn Eris cũng đứng dậy sau đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Apollo yêu âm nhạc, say mê giai điệu du dương và mọi thanh âm mỹ diệu trên thế gian. Vì thế, hắn thật sự không thể tự thuyết phục bản thân bỏ qua giọng nói khàn khàn khó nghe, thậm chí hơi già nua kia.
Lại nhớ đến những lời đồn thổi về Eris trên núi Olympus, Apollo thoáng run rẩy. Nếu giọng nói đã khó nghe như vậy, chẳng lẽ dung mạo cũng thật sự xấu xí, đúng như lời đồn — làn da xám tro, khô héo, thô ráp, cùng với vết sẹo dữ tợn tựa rết bò ngang mặt?
Trong lòng hắn, nỗi thất vọng càng dâng đầy.
"Dơ bẩn."
Thanh âm lạnh băng vô cảm của Phó Trăn Hồng cắt ngang dòng suy nghĩ của Apollo.
Apollo lúc này mới để ý: bởi vì hắn, mà áo choàng đen của Eris đã lấm lem bùn đất.
Nghĩ đến việc Eris là vì kéo mình mới bị lấm bẩn, gương mặt tuấn mỹ của Apollo thoáng hiện vẻ áy náy.
"Thân ái Eris, ta nhớ phía trước có một con sông. Chúng ta đến đó rửa sạch đi."
Phó Trăn Hồng chỉ khẽ gật đầu.
Apollo thấy vậy cũng không nói thêm, đi trước dẫn đường.
Trên đường, cả hai đều lặng im. Phó Trăn Hồng vốn lười mở miệng, còn Apollo thì vì tâm trí vẫn rối bời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!