Chương 39: (Vô Đề)

Phó Trăn Hồng nhìn thấy ánh mắt của Tôn Ngộ Không. Đôi mắt đen trắng phân minh kia vốn sáng ngời mà sắc bén, lúc này trong đồng tử lại cuồn cuộn một loại nhiệt tình nóng bỏng xen lẫn lạnh lẽo thấu xương, mang theo sự bá đạo không thể kháng cự.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hơi thở nóng ấm của cả hai quấn quyện vào nhau.

Phó Trăn Hồng vốn tưởng rằng Tôn Ngộ Không sẽ lập tức buông mình ra, nhưng không ngờ con khỉ đá kia lại càng siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy hắn thêm một chút.

Trong lồng ngực Tôn Ngộ Không vang lên nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ và có tiết tấu. Nghe thấy âm thanh này, Phó Trăn Hồng chợt nhớ đến cảnh trong mơ vừa rồi của Đường Tăng, nơi mà Tôn Ngộ Không nhờ lời hắn gợi dẫn mới bừng tỉnh lòng mình.

Vậy nên, hiện tại con khỉ nhỏ này ôm hắn không chịu buông tay, có phải là vì cuối cùng cũng đã thông suốt rồi?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Tôn Ngộ Không dường như không hài lòng khi thấy hắn vẫn chưa đáp lại. Hắn chủ động kéo tay Phó Trăn Hồng, đặt vòng ra sau eo mình, buộc đối phương phải ôm lấy mình.

"Bạch Cốt tiểu yêu…" – Tôn Ngộ Không vừa gọi khẽ một tiếng, còn định nói thêm điều gì, thì giọng nói vui sướng của Trư Bát Giới từ phía sau đã cắt ngang:

"Tiểu Hồng, ngươi tỉnh rồi!"

Phó Trăn Hồng khẽ "ừm" một tiếng đáp lại.

"Vậy sao sư phụ vẫn chưa tỉnh lại?" – Sa Ngộ Tịnh lo lắng hỏi.

Một câu của hai người đã phá tan bầu không khí, khiến Tôn Ngộ Không cũng đành nuốt lại những gì định nói, chỉ lạnh lùng liếc Trư Bát Giới một cái, rồi mới miễn cưỡng buông Phó Trăn Hồng ra.

Phó Trăn Hồng đứng dậy, bước đến bên cạnh Đường Tăng, đưa luồng căn nguyên chi lực dò xét kỹ lưỡng tình trạng của Bạch Y Tăng nhân.

"Không cần lo lắng, chừng mười lăm phút nữa thì người sẽ tỉnh lại." – Hắn trấn an Sa Ngộ Tịnh.

Dù Đường Tăng là Kim Thiền Tử chuyển thế, nhưng thân xác vẫn là phàm thai. Bị Chỉ Vân quốc sư xâm nhập trong mộng quá lâu, ý thức của ông tạm thời chưa thể hoàn toàn hồi phục, cần thêm chút thời gian nghỉ ngơi mới có thể tỉnh lại hoàn toàn.

Nghe Phó Trăn Hồng giải thích, Sa Ngộ Tịnh mới yên tâm thở phào:

"Chỉ cần sư phụ không sao là tốt rồi."

Trong ba đồ đệ, có lẽ chỉ mình Sa Ngộ Tịnh mới là người trung thành và thuần khiết nhất, toàn tâm toàn ý bảo vệ Đường Tăng, không chút tạp niệm, một lòng một dạ.

Từ kiếp trước ở Lưu Sa Hà, con yêu quái hung ác từng ăn thịt chín đời Đường Tăng, đến kiếp thứ mười này thì hung niệm đã hóa giải, chỉ còn lại sự kính ngưỡng và tâm Phật chí thành.

Đoạn đường lấy kinh này, tuy là một ván cờ giữa Phật và ma, nhưng cũng là hành trình Phật pháp được mở rộng, phổ độ chúng sinh, gieo rắc tình thương khắp nơi.

Phó Trăn Hồng khẽ vuốt gương mặt Đường Tăng. Trong mộng, hắn đã trở thành người mà vị thánh tăng này yêu thương cả đời. Khi Đường Tăng tỉnh lại, ký ức trong mộng và ý thức thực tại dung hợp, coi như nhiệm vụ công lược mà hệ thống giao phó cho hắn đã đến hồi kết.

[ Tiểu Hồng, thánh tăng vì ngươi mà hoàn tục một lần trong mộng, tỉnh lại rồi cũng có thể hoàn tục lần thứ hai! ]

[ Không đâu. ]

Phó Trăn Hồng thầm đáp lại.

Với hắn, nhiệm vụ chỉ là công lược. Khi hảo cảm đạt 100%, hệ thống báo hoàn thành, hắn sẽ rời đi. Sẽ không thật sự cùng Đường Tăng sống trọn đời.

Còn với Đường Tăng, ông mang trên vai sứ mệnh nặng nề. Trong mộng, ông đã cho phép bản thân một lần tùy hứng: hoàn tục, kết hôn, hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng khi trở về hiện thực, ông càng cần kiên định hơn với con đường của mình – học Đại Thừa Phật pháp, hóa giải oán niệm, cứu độ chúng sinh.

Mà tinh diệu Phật pháp ấy, chỉ có ở Tây Thiên, tại Lôi Âm Tự của Thiên Trúc.

Nên một khi tỉnh lại, ông nhất định phải tiếp tục tiến bước.

Trần Y và Đường Tam Tạng vốn là một người, nhưng bởi sự xuất hiện của Phó Trăn Hồng mà thành ra hai. Một kẻ yêu cuồng nhiệt mà công khai, một kẻ yêu nhẫn nhịn mà khắc chế.

"Uy…" – giọng Tôn Ngộ Không vang lên bên tai, ngón tay chọc nhẹ vào vai hắn.

Phó Trăn Hồng quay lại nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!