Chương 38: (Vô Đề)

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo chút nghi ngờ và lo lắng, là của Tôn Ngộ Không.

Phó Trăn Hồng cảm nhận được cơ thể Đường Tăng khẽ dừng lại, hắn khẽ cong khóe môi, dùng cánh tay trắng ngần ôm lấy cổ Đường Tăng, đầu dụi vào lồng ngực nóng rực của y, cố tình giả bộ hỏi:

"Làm sao vậy?"

Đường Tăng mím môi, chuẩn bị trả lời, thì cánh cửa nhà tranh lại bị một bàn tay bất ngờ đẩy tung.

Không nghe được đáp lại, lại nghĩ tới những gì Chỉ Vân Quốc sư từng nói, Tôn Ngộ Không nóng lòng, không kịp suy nghĩ đã trực tiếp xông vào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt không phải là cảnh máu me hay nguy hiểm như hắn nghĩ, cũng chẳng phải bầu không khí căng thẳng đao kiếm giương cung.

Trong căn phòng nhỏ, trên xà nhà treo đầy chữ "hỉ" màu đỏ bằng giấy cắt, ánh nến vàng ấm hòa cùng ánh trăng bạc chiếu qua khung cửa sổ hờ khép, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo ái muội.

Khói hương lượn lờ, trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương dìu dịu.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không rơi xuống chiếc giường phủ màn đỏ rực.

Quần áo vương vãi hỗn độn dưới đất, trên giường, tấm màn lụa che khuất hai bóng người đang ôm nhau.

Dù không phải kẻ ngu ngốc, Tôn Ngộ Không vừa nhìn đã hiểu: quần áo rơi vãi, mùi hương phảng phất, hai thân ảnh ôm chặt nhau trong màn trướng — tất cả đã đủ nói rõ nơi này vừa xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Tôn Ngộ Không chợt tối lại, chân mày chau xuống, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ.

Đường Tăng khi ấy chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Trăn Hồng. Sau khi Phó Trăn Hồng buông ra, y mới ngồi dậy.

Vén màn, Đường Tăng thẳng thắn đối diện ánh mắt Tôn Ngộ Không, mày hơi nhíu, giọng không tán đồng:

"Ngộ Không, tự tiện xông vào phòng mà không gõ cửa, là thất lễ."

Tôn Ngộ Không nghe vậy liền bật cười lạnh, châm chọc:

"Ta thất lễ thì có đáng gì so với việc ngươi phá giới?"

Nói rồi, trong lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Ngực như bị đè nặng, vừa bực bội vừa nhói đau.

Hắn không kìm được nhớ đến giấc mộng của mình — nơi đó hắn run rẩy vì k*ch th*ch, vừa muốn trốn tránh lại vừa thèm khát nhiều hơn. Nhưng giấc mộng chỉ là giả, còn ở đây, chuyện này là thật.

Nghĩ tới điều đó, sắc mặt Tôn Ngộ Không càng thêm u tối, ánh mắt tối đen như mực ánh lên tia sáng nguy hiểm.

Đường Tăng trầm giọng:

"Ngộ Không, ở nơi này, ta không phải Đường Tăng, cũng không phải sư phụ ngươi. Ta chỉ là một phàm nhân họ Trần. Sao có thể nói là phá giới?"

Lúc này Tôn Ngộ Không mới để ý, mái tóc Đường Tăng đã dài xõa đến tận lưng, đen mượt rối tung, cho thấy sư phụ của hắn đã sớm hoàn tục.

Tôn Ngộ Không hiểu rõ, một canh giờ ngoài đời tương đương hai năm trong mộng. Hắn khó lòng chấp nhận được: chữ "hỉ" đỏ chói treo khắp phòng, bình rượu hợp hoan trên bàn… tất cả khiến hắn nghẹn tức.

"Ngươi đã vứt bỏ tín ngưỡng mà ngươi kiên trì suốt mười mấy năm!" — Tôn Ngộ Không tức giận.

Đường Tăng còn chưa kịp trả lời, một tiếng cười khẽ từ giường vang lên.

Tôn Ngộ Không nghiến răng:

"Ngươi cười cái gì, yêu tinh Bạch Cốt?"

Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng đáp, khóe môi cong lên:

"Ta cười là vì không biết ngươi tức giận bởi vì hòa thượng hoàn tục, hay là bởi vì hắn ở cùng ta trong mộng này mà tức giận?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!