Chương 37: (Vô Đề)

Thiếu niên tuấn tú, vẻ ngoài trong sáng, đôi mày nhíu chặt, đôi mắt đen trong suốt như hắc diệu thạch nay đã không còn ôn hòa điềm tĩnh nữa. Khi đối diện với nụ cười thâm ý của Chỉ Vân Quốc sư, trong mắt cậu ánh lên một tia lạnh lẽo, đầy cảnh cáo.

"Ngươi – một kẻ chỉ biết nuốt chửng ý thức người khác để chiếm đoạt thân xác – lấy gì mà dám nói "thích" Tiểu Hồng?"

Đây là lần đầu tiên Đường Tăng thốt ra những lời sắc bén, lạnh lùng như thế. Giọng nói của cậu mang theo sự phán xét, không chút khoan dung, trực tiếp chĩa thẳng vào khuyết điểm chí mạng của đối phương.

Từ trước đến nay, Đường Tăng luôn giữ sự bình hòa, hiếm khi nổi giận hay đỏ mặt. Từ khi vào Phật thành xuất gia, cậu lại càng nghiêm ngặt giữ giới, lấy sự tĩnh lặng và trí tuệ làm tâm.

Thế nhưng giây phút này, nơi đây không còn sự bao dung, không còn lòng từ bi với tất cả chúng sinh. Không có trách nhiệm phải gánh vác đường Tây Thiên thỉnh kinh, không cần khoác lên mình dáng vẻ của một tăng nhân.

Ở trong mộng, chỉ có cậu – một trần y phàm nhân – phía sau là người cậu yêu, là quý nhân mà cậu đã khao khát suốt một thời gian dài. Dù tất cả chỉ là mộng ảo, hoa trong gương, trăng đáy nước, thì tình cảm trong tim vẫn là thật.

Chỉ cần ở trong giấc mơ này, cậu tuyệt đối không cho phép bất cứ ai dòm ngó thiếu niên mà cậu yêu thương.

Đường Tăng lại một lần nữa chắn trước người Phó Trăn Hồng, ngăn cách ánh nhìn nóng bỏng và tham lam của Chỉ Vân Quốc sư.

"Quái vật phải nuốt chửng người khác để tồn tại?" – Chỉ Vân Quốc sư lặp lại, nụ cười biến mất, gương mặt tuấn mỹ thoáng trầm xuống, trong mắt hiện lên sự âm u, độc ác.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng, giọng khinh thường:

"Kẻ đáng thương chìm trong mộng cảnh, ngươi lấy gì mà dám hét vào mặt ta?"

Hắn bước đến gần Đường Tăng, nhếch môi cười lạnh:

"Rốt cuộc ngươi yếu đến mức, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ nổi."

Đường Tăng cũng cười nhạt, giọng nói bình thản nhưng lại ẩn chứa nguy cơ:

"Đây là mộng cảnh của ta. Nếu ta muốn, ngươi sẽ biến mất ngay lập tức, hoàn toàn không còn tồn tại."

Phó Trăn Hồng nhìn thấy Đường Tăng như vậy liền bật cười thích thú. Một Đường Tăng ôn nhu thiện lành, nhưng không mù quáng; biết ghen, biết giận, biết che chở, biết bộc lộ chiếm hữu. Cảnh này khiến trái tim hắn run rẩy.

Thật đáng yêu.

Nghĩ thế nào, hắn liền thốt ra ba chữ ấy. Đường Tăng nghe xong liền đỏ bừng tai. Phó Trăn Hồng cười, từ phía sau ôm chặt lấy Đường Tăng, vòng tay siết quanh bụng cậu ngay trước mặt Chỉ Vân Quốc sư.

Đường Tăng đặt tay lên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng v**t v* những ngón tay mảnh mai ấy bằng lòng bàn tay ấm áp.

Chỉ Vân Quốc sư nhìn cảnh tượng hai người không coi ai ra gì âu yếm trước mặt hắn, gương mặt thoáng vặn vẹo, trong lồng ngực bùng lên cơn ghen tột cùng.

Ban đầu, với hắn, thiếu niên bạch cốt chỉ là một gương mặt xinh đẹp thú vị. Còn Đường Tăng, hắn vốn chẳng có hứng thú với "ăn thịt Đường Tăng" như lời đồn, bởi chuyện trường sinh bất tử kia thật giả khó phân.

Thế nhưng, khi mượn xác để sống lại, bị Tôn Ngộ Không đánh chết, hắn không cam lòng. Vì vậy hắn bám vào Quốc sư nước Chỉ Vân, thay đổi kế hoạch, nuốt chửng ý thức của Đường Tăng để sống trong thân xác tăng nhân này.

Không ngờ, khi tiến vào ý thức Đường Tăng, định kéo đối phương vào bóng đè để chiếm đoạt, hắn lại bị chính cảm tình của Đường Tăng ảnh hưởng.

Ngoài đời chỉ mới một canh giờ, nhưng trong mộng cảnh đã là hai năm.

Hai năm ấy, hắn ở trong tim Đường Tăng, nuốt chửng một phần ý thức, đồng thời cũng bị đối phương thấm dần vào chính mình. Hắn có ảo giác rằng hai năm qua, người ở cạnh thiếu niên chính là hắn, chứ không phải Đường Tăng.

"Đường Tăng, mộng và thực vốn trái ngược nhau. Ngươi ở đây càng hạnh phúc bao nhiêu, tỉnh dậy sẽ càng đau khổ bấy nhiêu." – hắn dụ dỗ.

"Ngươi nên cảm ơn ta đã cho ngươi giấc mơ này."

Nói rồi hắn rót rượu từ bình hợp hoan tửu, dùng chính chiếc chén mà Phó Trăn Hồng từng uống, nhấp một hơi cạn sạch, l**m môi, thở ra tiếng si mê:

"Thật ngọt."

Nhưng rượu hợp hoan vốn cay nồng, chát chứ chẳng ngọt. Cái hắn thấy "ngọt" chính là hương vị còn vương lại nơi vành chén – hơi thở của Phó Trăn Hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!