Có lẽ đây chính là kế "điệu hổ ly sơn" mà Quốc sư Chỉ Vân vừa bày ra, nên Tôn Ngộ Không cũng chẳng dám chần chừ thêm. Hắn lập tức gọi ra Cân Đẩu Vân, cùng Phó Trăn Hồng âm thầm bay về phía hoàng cung nước Chỉ Vân.
Cân Đẩu Vân vốn nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc hai người đã đuổi kịp đoàn xe mà Ngụy Hoài Qua cố tình sắp xếp để hộ tống Đường Tăng.
Theo lý thì Trư Bát Giới phải dắt bạch long mã đi trước, Sa Ngộ Tịnh thì theo sau gánh hành lý. Thế nhưng lúc này trong đoàn ngựa xe, ngoài đám thị vệ hộ tống của Chỉ Vân quốc, chẳng hề thấy bóng dáng thầy trò Đường Tăng đâu cả.
Ánh mắt Phó Trăn Hồng dừng lại ở cỗ xe ngựa chất ba chiếc rương lớn mà Ngụy Hoài Qua ban cho:
"Ở trong đó sao?"
Tôn Ngộ Không khẽ gật: hắn có thể cảm nhận được khí tức phân thân của mình vẫn còn trong xe ngựa ấy.
"Đi xuống xem."
Vừa dứt lời, Phó Trăn Hồng đã thoắt một cái biến mất, lẻn thẳng vào trong xe ngựa.
Tên thị vệ đánh xe chỉ thấy một luồng gió lốc vụt qua sau lưng, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy tấm rèm xe hơi nhấc lên một chút.
"Chắc là gió thôi……" hắn lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần, định nói thêm câu gì đó thì chợt cảm thấy phía sau lại có một luồng gió dồn dập thổi đến.
Hắn vội kéo chặt dây cương, định xuống xe kiểm tra, nhưng đã bị viên thủ lĩnh thị vệ bên cạnh ngăn lại. Người này liếc nhìn cỗ xe ngựa rồi lạnh giọng nhắc nhở:
"Quốc sư đang ở trong xe. Không có lệnh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tự tiện nhìn trộm."
"Rõ." Thị vệ đánh xe gật đầu, vung roi thúc ngựa đi tiếp.
Bên trong xe ngựa…
Thầy trò ba người cộng thêm một phân thân của Tôn Ngộ Không, tất cả đều ngã trên đệm, hôn mê bất tỉnh.
Nói là hôn mê, thực ra giống như rơi vào một giấc mộng, ý thức và tư duy đều bị kéo đi đâu đó.
Sa Ngộ Tịnh và Trư Bát Giới ngáy khò khò, ngủ say như chết. Trên gương mặt thanh tú của Đường Tăng lại hiện vẻ an hòa, khóe môi còn vương nụ cười nhàn nhạt, như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào. Ngay cả phân thân số một của Tôn Ngộ Không cũng nở nụ cười khờ khạo, đôi môi mấp máy như đang lẩm bẩm trong mộng đẹp.
"Sao lại thế này…" Sắc mặt Tôn Ngộ Không chợt tối sầm, hắn đi tới bên cạnh phân thân, nắm cổ áo kéo dậy, vừa lay vừa tát nhẹ, muốn ép cho nó tỉnh lại.
Thế nhưng lắc thế nào phân thân cũng không có dấu hiệu thức dậy.
Hiển nhiên đây không phải là hôn mê bình thường, mà giống như ý thức bị xâm nhập, bị giam hãm trong một cơn bóng đè.
Chỉ vì thân thể phân thân chưa chịu thương tổn thật sự, nên bản thể của hắn cũng chẳng thể cảm ứng được nguy hiểm nào truyền về.
Mà đoạn đối thoại của đám thị vệ ngoài xe vừa rồi, đã đủ cho thấy ai là kẻ đứng sau tất cả.
Phó Trăn Hồng ngồi xổm xuống, khẽ vỗ lên khóe môi đang mỉm cười của Đường Tăng. Trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện một tia suy tư. Hắn hơi tò mò: rốt cuộc vị hòa thượng này mơ thấy điều gì mà có thể cười ngọt ngào, hạnh phúc đến vậy?
Khác với sự bình thản của Phó Trăn Hồng, Tôn Ngộ Không lúc này đã thấy bực bội. Dù phân thân chỉ có một nửa sức mạnh của bản thể, nhưng để đối phó với yêu quái tầm thường vẫn dư sức. Không ngờ lại bị trò quỷ quái của Quốc sư Chỉ Vân đánh gục, mắc kẹt trong mộng cảnh hư ảo này.
Không lay được phân thân tỉnh dậy, Tôn Ngộ Không quay sang lắc Trư Bát Giới. Con heo ngốc này lại dễ đánh thức hơn, chỉ bị Tôn Ngộ Không vỗ vài cái vào mặt liền tỉnh dậy từ trong mộng.
Mở mắt ra, thấy Tôn Ngộ Không kề sát mặt mình, Trư Bát Giới chớp chớp đôi mắt tròn, còn chưa hoàn hồn, đã buột miệng kêu lên:
"Hầu ca, chẳng phải ngươi đã bị đánh chết rồi sao!"
Tôn Ngộ Không nhíu mày:
"Ngươi vừa mơ thấy gì?"
Bị ánh mắt sắc bén ép hỏi, Trư Bát Giới mới tỉnh táo lại. Hắn dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, bất giác đưa tay nhéo thử mặt Tôn Ngộ Không, đến khi bị gạt mạnh ra đau điếng mới tin chắc những gì trước mắt không phải mộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!