"Ngươi biến thành dáng vẻ của Ngụy Hoài Qua đi." – Phó Trăn Hồng vừa nói vừa buông xuống bức màn long phượng màu đỏ treo quanh giường.
Tôn Ngộ Không nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hắn liếc nhìn Chỉ Vân Quốc chủ đang bị mình đánh ngất nằm trên giường, rồi lại nhìn sang Phó Trăn Hồng – lúc này đang quay lưng sửa soạn màn lụa. Suy nghĩ mấy giây, trước khi Phó Trăn Hồng kịp lên tiếng thêm lần nữa, hắn liền biến thành bộ dạng của Ngụy Hoài Qua.
Đúng lúc ấy, cửa điện lớn cũng bị đám cung nhân đẩy ra. Tám nam tử mặc cung trang vàng nhạt, dáng dấp thanh tú, bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Trong số đó, bốn người cầm đèn lồng đỏ tròn mỏng, trong đèn thắp hai ngọn hỉ chúc đỏ thẫm; bốn người còn lại nâng trong tay lư hương bằng gỗ trầm hương chạm khắc tinh xảo.
Dẫn đầu là một người có giọng nói cực kỳ thanh nhã vừa nãy cất lên ngoài cửa. Hắn đi trước đoàn người, đến tận cửa phòng nghỉ bên trong mới dừng lại. Nhớ đến lời dặn của Quốc sư, hắn không dám lơ là. Hắn giơ tay khẽ gõ cửa, giọng dịu dàng thưa:
"Quốc chủ bệ hạ, hoàng phi, tiểu nô xin được vào dâng hương, thắp đèn."
Lời vừa dứt, trong phòng không có tiếng trả lời.
"Thanh Liên ca ca," một gã sai vặt đứng sau hắn nhỏ giọng: "Có khi nào Quốc chủ bệ hạ đang cùng hoàng phi… làm chuyện kia?"
Gã đưa cổ nhìn vào trong, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ lo lắng: "Nếu bệ hạ đang lúc cao hứng mà chúng ta đi vào quấy rầy chuyện tốt, lỡ bị trách tội thì biết làm sao?"
Phải biết rằng, từ trước đến nay mỗi lần Quốc chủ sủng hạnh phi tần, chưa từng có việc cung nhân phải vào dâng hương thắp đèn thế này. Thật sự quá kỳ lạ.
Thanh Liên liếc hắn một cái, trầm giọng:
"Quốc sư đã hạ lệnh, tất phải vào. Ắt hẳn trong này có nguyên do. Quốc chủ bệ hạ luôn tín nhiệm Quốc sư, có Quốc sư bảo chứng, ngươi còn sợ cái gì?"
Cuộc đối thoại tuy nhỏ giọng, nhưng Tôn Ngộ Không và Phó Trăn Hồng vốn không phải hạng thường nhân, nên dù cách một khoảng vẫn nghe rõ từng chữ.
Xem ra Chỉ Vân Quốc sư vẫn không yên lòng, nghi ngờ bọn họ bỗng dưng chịu thỏa hiệp, nên mới cố ý phái cung nhân đến dò xét tình hình.
Phó Trăn Hồng thu ánh mắt, ngẫm nghĩ mấy giây rồi bất ngờ đẩy Tôn Ngộ Không ngã xuống giường, chính mình lại ngồi lên đùi hắn.
Cảm giác mềm mại nơi đùi truyền đến khiến Tôn Ngộ Không giật mình:
"Ngươi làm gì vậy?"
Phó Trăn Hồng khẽ mấp môi, phun ra hai chữ:
"Giả vờ."
Nói xong liền cúi xuống, ngực dán chặt vào ngực nóng ấm của Tôn Ngộ Không, miệng kề sát tai hắn thì thầm:
"Không thể để bọn họ sinh nghi."
"Nhưng mà…"
Tôn Ngộ Không còn định nói thêm, đã bị bàn tay Phó Trăn Hồng bịt miệng:
"Không nhưng nhị gì hết. Ngụy Hoài Qua là do ngươi đánh ngất, giờ ngươi phải đóng vai Chỉ Vân Quốc chủ, cùng ta giả vờ động phòng để ứng phó bọn họ."
Dứt lời, Phó Trăn Hồng tinh nghịch hé răng nanh kh* c*n v*nh t** hắn một chút.
Tôn Ngộ Không bị k*ch th*ch bất ngờ, bật ra một tiếng nghẹn ngào. Hắn che tai, nhìn vẻ mặt cố tình trêu chọc của Phó Trăn Hồng, không khỏi nghi hoặc:
"Ngươi tiểu yêu này, chẳng lẽ cố ý muốn chọc ta để ta đánh vựng Quốc chủ này?"
Phó Trăn Hồng mở to đôi mắt vô tội:
"Ta đâu có làm gì, người bị ngươi đánh cơ mà."
Lúc này, Tôn Ngộ Không mới hiểu ra vì sao con Bạch Cốt Tinh vốn ngoan cường chẳng chịu khuất phục, lại dễ dàng thuận theo Chỉ Vân Quốc chủ đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!