Một luồng cảm giác khô nóng khó hiểu lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân Tôn Ngộ Không. Hắn nhìn vào trong gương, thấy Phó Trăn Hồng đang thoa son môi, màu son đỏ tươi rực rỡ từ ngón tay ngọc như tuyết của thiếu niên điểm lên bờ môi vốn mỏng manh nhạt sắc, khiến dung nhan kia càng thêm diễm lệ.
Bàn tay trắng nõn như ngọc ấy vừa mới v**t v* cánh tay hắn, còn từng chậm rãi lướt qua thân thể hắn.
Yết hầu Tôn Ngộ Không khẽ căng thít, cổ họng có chút khô khốc. Trên đỉnh đầu, mấy sợi râu dài dựng đứng cũng bắt đầu run rẩy.
Phó Trăn Hồng chú ý thấy mấy sợi râu đang lộn xộn bất an ấy, hắn liền cầm khăn tay, chậm rãi lau ngón tay, giọng điệu ý vị thâm sâu:
"Không phải đã nói là đừng nhúc nhích rồi sao?"
Tôn Ngộ Không nghe xong, lập tức căng thẳng, cố sức khống chế mấy sợi râu vốn không chịu nghe lời kia. Hắn không trả lời câu hỏi của Phó Trăn Hồng, mà lại lớn tiếng phản bác:
"Ngươi đừng làm mấy chuyện kỳ quái nữa!"
Phó Trăn Hồng bật cười:
"Tiểu khỉ, rốt cuộc là ta đang làm mấy chuyện kỳ lạ, hay là trong lòng ngươi tự nghĩ đến những chuyện kỳ quái đó?"
"Ta không hề nghĩ!" Tôn Ngộ Không vội vàng bác bỏ.
"Vậy sao?" Đôi mắt phượng của Phó Trăn Hồng ánh lên nét cười: "Nếu ngươi thật sự không nghĩ, tại sao lại kích động đến như vậy? Đúng là giấu đầu hở đuôi."
Tôn Ngộ Không: "……"
Đúng là phiền chết đi, nói không lại con tiểu yêu này!
Phó Trăn Hồng thấy trêu chọc cũng đủ rồi, liền dừng lại, không tiếp tục ép Tôn Ngộ Không nữa. Hắn đứng dậy, mở hộp trang sức lớn đặt bên cạnh. Bên trong có khăn voan đỏ đặt ở tầng dưới, còn ở giữa thì đặt một chiếc mũ phượng nặng nề, song Phó Trăn Hồng trực tiếp làm ngơ, hắn tuyệt đối không muốn đội thứ đồ vừa dày vừa nặng ấy lên đầu.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị gần xong, hắn mới lên tiếng:
"Chúng ta giờ đi tìm mấy vị hòa thượng thôi."
Tôn Ngộ Không đang đậu trên trâm cài liền hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó, trong phòng khách bên kia.
"Hầu ca, Tiểu Hồng sao còn chưa thay đồ xong vậy?" Trư Bát Giới nhịn không được hỏi phân thân số một của Tôn Ngộ Không, "Thay bộ hỉ phục thôi mà sao lâu thế?"
Nghe câu hỏi này, trong đầu phân thân số một thoáng hiện lại cảnh thiếu niên hôn nhẹ lên trán hắn, khiến hắn theo bản năng đưa tay sờ chỗ ấy, đôi mày kiếm khẽ nhướng, tâm tình vui vẻ trả lời:
"Y phục cưới rườm rà phức tạp, tất nhiên sẽ tốn nhiều thời gian hơn."
Trư Bát Giới nghi hoặc nhìn chằm chằm phân thân số một, sau đó lại liếc qua Đường Tăng, người từ lúc Phó Trăn Hồng bước vào phòng thay y phục liền luôn ngồi đó, tâm thần bất định.
Vị tăng nhân áo trắng ngồi tựa trên ghế, môi mỏng khép chặt, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại phủ một tầng u sầu. Hàng mày nhíu lại, trong mắt đen láy như ngọc đen thoáng hiện nét suy tư ám trầm.
Trư Bát Giới tuy thô kệch, thường hay oán trách, nhưng lại cực kỳ biết nhìn sắc mặt đoán ý. Giờ phút này, hắn thấy rõ tâm trạng sư phụ đang không tốt, liền không dám lên quấy rầy.
Đang suy nghĩ, bỗng nghe Sa Ngộ Tịnh hô lên vui mừng:
"Tiểu Hồng, lại đây!"
Phó Trăn Hồng bước vào phòng khách, hắn không đội mũ phượng, đôi mắt cụp xuống khẽ lướt nhìn Đường Tăng, còn ba người kia thì đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Vốn dĩ khuôn mặt hắn đã rực rỡ, quyến rũ, nay mặc một thân hỉ phục đỏ rực, dung nhan điểm chút phấn son, càng thêm kiều diễm chói lọi. Đôi môi đỏ thắm, giữa mày điểm hoa văn hải đường, nhan sắc ấy như rặng mây đỏ chiếu sáng khắp nơi. Chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác thất thần.
"Tiểu… Tiểu Hồng… ngươi… đẹp quá nha!" Trư Bát Giới đỏ mặt, hiếm khi ấp úng, trong mắt còn ẩn chứa chút thẹn thùng.
Ngay cả Sa Ngộ Tịnh cũng sững người, ngây ngốc phụ họa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!