Tôn Ngộ Không còn chưa kịp hiểu rõ hàm ý sâu xa trong lời Phó Trăn Hồng vừa nói, thì đã ngẩn người mất mấy giây trước dung nhan diễm lệ gần ngay trước mắt đối phương.
Có lẽ vì đã lâu lắm không thấy bộ dạng bạch cốt tiểu yêu trong bộ hồng y, nên lần này bất ngờ chạm mặt không kịp chuẩn bị, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng phải thừa nhận: bỏ qua tính cách đa đoan, gian xảo, hiểm độc kia thì chỉ riêng về dung mạo mà nói, quả thực đẹp đến cực hạn.
Thế nhưng tính tình của tiểu yêu này, trong xương cốt lại hết sức đáng ghét.
Luôn miệng nói những lời lả lơi, hành động thì ái muội. Như lúc này đây, rõ ràng có thể đứng đắn mà nói chuyện, hắn lại nhất quyết phải ép Tôn Ngộ Không dựa sát vào cửa.
Đang lúc Tôn Ngộ Không còn đang nghĩ ngợi, bàn tay của Phó Trăn Hồng đã khẽ vuốt gương mặt hắn. Cái lạnh từ đầu ngón tay khiến Tôn Ngộ Không giật mình, kéo hắn khỏi dòng suy tưởng.
"Tiểu khỉ quậy, rốt cuộc ngươi có nghe ta vừa mới nói gì không?"
Tôn Ngộ Không hất tay đối phương ra, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ hoảng loạn, thất thố của Đường Tăng khi nãy. Liên tưởng đến lời nói mập mờ của Phó Trăn Hồng, hắn lập tức não bổ ra cảnh tượng bạch cốt tiểu yêu này đang tìm cách câu dẫn, khiêu khích sư phụ mình.
Nghĩ kỹ lại, lần ở động liên hoa, bạch cốt tiểu yêu và sư phụ hắn cũng từng có những hành động thân mật đến thế. Lúc đó sư phụ rõ ràng không hề bị cưỡng ép, cũng chẳng có biểu tình hoảng hốt như vừa rồi. Chẳng lẽ lần này tên tiểu yêu kia còn dám làm những chuyện táo bạo, đáng xấu hổ hơn cả trong động liên hoa, khiến sư phụ hắn chịu không nổi mới hoảng hốt bỏ chạy?
Tôn Ngộ Không càng nghĩ càng thấy khả năng này cao. Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, gương mặt hắn đã bị người ta dùng sức nhéo một cái.
Đau đến mức phải đưa tay che mặt, Tôn Ngộ Không trừng mắt giận dữ:
"Ngươi làm gì vậy?"
Phó Trăn Hồng thản nhiên đáp:
"Ở trước mặt ta mà dám thất thần, đương nhiên phải chịu ái trừng phạt."
Chỗ má vừa bị nhéo còn nóng rát, lại nghe Phó Trăn Hồng trả lời kiểu nửa thật nửa giả kia, lửa giận trong lòng Đại Thánh lập tức bốc thẳng lên:
"Ngươi cái đồ tiểu yêu, dám tìm chuyện? Cái này mà gọi là ái trừng phạt à…"
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Tôn Ngộ Không đã ngẩn người, cả cơn giận cũng bị dập tắt ngay lập tức.
Phó Trăn Hồng hai tay giữ lấy mặt hắn, kiễng nhẹ mũi chân, in lên trán hắn một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sau khi buông ra, hắn mỉm cười, cố ý nhấn mạnh một chữ:
"Đây mới gọi là ái trừng phạt."
Ngay khoảnh khắc đó, cái nóng rát trên má dường như dồn hết về chỗ trán vừa bị hôn. Đại Thánh chỉ cảm thấy nơi ấy càng lúc càng nóng bỏng.
Hắn chợt nhớ tới tối hôm qua, tên bạch cốt tiểu yêu này cũng từng làm vậy — khi hắn còn say rượu, đã khẽ in một nụ hôn ngay giữa trán hắn.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không vô thức dán chặt lấy đôi môi của Phó Trăn Hồng. Nhìn đôi môi xinh đẹp kia khẽ cong thành một nụ cười, lúc mím lúc hé, để lộ hàm răng trắng ngần và đầu lưỡi hồng mềm:
"Tiểu khỉ quậy, ngươi thay cái hòa thượng kia làm nốt chuyện tiếp theo đi."
Tôn Ngộ Không nghe vậy liền cảnh giác, vội dời mắt đi, trừng trừng nhìn:
"Ngươi lại muốn giở trò gì?"
Phó Trăn Hồng nhếch môi:
"Bộ dáng này của ngươi, thật sự chẳng khác nào cô gái nhà lành sắp bị người ta trêu chọc vậy."
Tôn Ngộ Không cứng đờ cả người. Đối diện nụ cười trêu tức kia, cơn giận vừa mới bình ổn lại bắt đầu bùng lên. Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, vậy mà bị gọi thành "gái nhà lành", thật đúng là nhục nhã!
"Miệng chó làm sao phun được ngà voi!" hắn gắt.
"Ta là bạch cốt." Phó Trăn Hồng nghiêm túc sửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!