"Tiểu khỉ quậy, ngươi gấp như vậy muốn nhìn ta mặc hỉ phục sao?" Phó Trăn Hồng khóe môi cong lên đầy ý cười. Hắn tiện tay vắt bộ hỉ phục đỏ lên cánh tay, rồi bước đến trước mặt Tôn Ngộ Không, ngẩng mắt nhìn thẳng vào mắt khỉ đá. Trong đôi mắt đen sâu ấy thoáng hiện một tia bỡn cợt:
"Tối qua vừa gọi ta là tức phụ, hôm nay lại sốt ruột thúc giục ta mặc áo cưới. Nếu để người ngoài nghe được, còn tưởng kẻ sắp thành thân với ta chính là ngươi, con khỉ đá này."
Âm cuối hắn cố tình kéo dài, vốn chỉ là câu đùa giỡn, nhưng bởi giọng điệu lười biếng, hờ hững kia mà không hiểu sao lại lộ ra mấy phần ái muội, tùy tiện.
Tôn Ngộ Không: "……"
Tên yêu tinh Bạch Cốt này đúng là bám riết không tha! Chuyện hắn lỡ miệng gọi một tiếng "tức phụ" mà cũng lôi ra trêu mãi không dứt!
Trư Bát Giới che cái mông bị Tôn Ngộ Không đá đau, vừa nghe vậy liền trợn tròn mắt, bừng tỉnh nói:
"Hầu ca, không ngờ ngươi cũng gian xảo thế, định mượn chuyện này để…"
Hắn còn chưa nói xong thì thấy sắc mặt Tôn Ngộ Không thay đổi, Sa Ngộ Tịnh vội vàng bịt miệng hắn lại, kéo ra một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Nhị sư huynh, ngươi đừng nói linh tinh nữa, kẻo lại thêm phiền phức."
Trư Bát Giới hất tay Sa Ngộ Tịnh, không phục mà cãi:
"Sa sư đệ, ngươi không thể lúc nào cũng bênh vực con khỉ được! Trong lòng ta có nghi ngờ thì hỏi ra thôi, sao lại thành gây phiền phức?"
"Đủ rồi." – Đường Tăng đột nhiên cất giọng.
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng khiến cả không khí xung quanh lập tức yên lặng.
Vị tăng áo trắng trước tiên liếc qua bộ hỉ phục đỏ rực đang vắt nơi tay Phó Trăn Hồng, sau đó mới nâng mắt nhìn hắn, giọng không nóng không lạnh:
"Ngươi đi thay đi."
Phó Trăn Hồng không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Ta muốn ngươi cùng ta."
Đường Tăng khẽ sững người. Y không ngờ Phó Trăn Hồng lại thốt ra những lời như thế.
Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn hai người, lông mày anh khí nhíu chặt:
"Ngươi thay một bộ hỉ phục cũng cần người giúp? Chẳng lẽ ngươi không có tay?"
"Tiểu Hồng, để ta giúp ngươi!" – Trư Bát Giới hai mắt sáng lên, giơ tay xung phong.
Phó Trăn Hồng liếc hắn, thong thả đáp:
"Bộ áo này phức tạp, lại cầu kỳ, e rằng chỉ có vị hòa thượng này là đủ cẩn thận. Hắn giúp, vừa nhanh gọn vừa không lộn xộn."
Một câu nói vừa giải thích lý do, vừa khéo léo từ chối Trư Bát Giới.
Tôn Ngộ Không nghe xong, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Với cái tính lả lơi của yêu tinh này, hắn tuyệt đối tin chắc Phó Trăn Hồng không chỉ đơn thuần muốn sư phụ giúp mặc áo. Nhưng đối phương nói rất có lý, nhất thời hắn cũng không tìm được cớ phản bác.
Phó Trăn Hồng chẳng thèm để tâm đến vẻ mặt rối rắm của Tôn Ngộ Không, cất hỉ phục vào hộp lớn, ôm lấy, rồi thản nhiên nắm cổ tay Đường Tăng kéo đi.
Đường Tăng hơi cúi đầu, nét mặt ôn hòa như nước. Khi ánh mắt rơi vào bàn tay trắng trẻo đang bị Phó Trăn Hồng nắm chặt, y cũng không hề có ý định tránh ra, mặc cho hắn dắt đi.
Tôn Ngộ Không chỉ có thể đứng nhìn cảnh ấy, thấy yêu tinh Bạch Cốt nắm tay sư phụ lôi đi, trong đầu hắn bỗng nhớ đến cảnh tối qua—khi bản thân còn chưa tỉnh rượu, chính hắn cũng từng nắm tay tiểu yêu như vậy. Khác chăng chỉ là mười ngón tay đan xen, thân mật đến tận xương tủy.
Chưa đầy một ngày, cảnh tượng ấy đã đổi người. So sánh như vậy, trong lòng Tôn Ngộ Không bỗng dâng lên một nỗi trống vắng khó tả.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!