Tháng sáu giữa mùa hè, sáng sớm mặt trời hé rạng, vén dần màn đêm mỏng tang như lụa. Ánh sáng vàng kim nhuộm rực những tầng mây lững lờ, để lộ ra một mảng trời ráng hồng rực rỡ.
Một ngày mới bắt đầu. Nắng mai dịu nhẹ rải khắp mặt đất, như thể phủ lên hoa cỏ chút hương vị ngọt lành của ánh sáng mặt trời. Đáng lẽ khung cảnh ấy phải thật trong lành, tươi sáng và tràn đầy sinh khí, thế nhưng đoàn người đi Tây Trúc thỉnh kinh lại phảng phất một bầu không khí kỳ quái khó tả.
Theo thường lệ, Trư Bát Giới vốn phải dắt ngựa trắng đi sau cùng, song hành cùng Sa Ngộ Tịnh gùi hành lý. Nhưng sáng nay, con heo ngốc này hết nhìn Phó Trăn Hồng phía trước, lại đưa mắt nhìn Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không, rồi nhỏ giọng thì thầm với Sa Ngộ Tịnh:
– Sa sư đệ, ngươi có thấy sư phụ và hầu ca mấy ngày nay có chút kỳ lạ không?
Sa Ngộ Tịnh ngạc nhiên:
– Nhị sư huynh, nói rõ hơn đi.
Trư Bát Giới cau mày nhớ lại:
– Ngươi còn nhớ lúc chúng ta đánh xong con hồ ly tinh ở Hoa Sen Động không? Khi ấy ngươi hỏi hầu ca rằng sư phụ có ở trong động không. Con khỉ chỉ nói một câu "sư phụ không sao", rồi vội vã đuổi chúng ta xuống núi chờ.
Nói tới đây, hắn còn hậm hực:
– Ta còn muốn hỏi xem Tiểu Hồng có an toàn không, thế mà chưa kịp mở miệng, con khỉ đã hối hả đuổi ta đi!
Sa Ngộ Tịnh gật đầu:
– Khi đó đại sư huynh đứng ngoài động, quả thật có vẻ nóng nảy, mặt cũng đỏ lên.
– Có đúng thế không! – Trư Bát Giới hừ một tiếng, nói tiếp:
– Sau đó, từ lúc Tiểu Hồng, sư phụ và con khỉ ra khỏi động, ta cứ cảm thấy không khí giữa ba người họ trở nên rất kỳ quái.
Sa Ngộ Tịnh ngơ ngác:
– Kỳ quái chỗ nào?
Vốn tính thật thà, đầu óc lại đơn giản, Sa Ngộ Tịnh nào nghĩ sâu xa được như Trư Bát Giới.
Con heo bèn nghiêm túc phân tích:
– Lúc trước, hầu ca vẫn còn cảnh giác với Tiểu Hồng, luôn nhìn chằm chằm cậu ta, không cho lại gần sư phụ. Thậm chí đi dò đường phía trước cũng phải kéo Tiểu Hồng lên Cân Đẩu Vân theo cùng. Ta tuy ngoài miệng cằn nhằn, nhưng hiểu rõ con khỉ ấy chỉ lo sư phụ gặp nguy hiểm thôi.
Nói đoạn, Trư Bát Giới chỉ về phía Tôn Ngộ Không đang đi trước hơn mười mét:
– Nhưng ngươi xem bây giờ, hầu ca lại né Tiểu Hồng xa xa như tránh ôn thần, mặc kệ cậu ta thân cận sư phụ hay không. Thế chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Sa Ngộ Tịnh chợt bừng tỉnh:
– Nhị sư huynh nói vậy cũng có lý. Ta cũng thấy quan hệ giữa Tiểu Hồng và sư phụ hình như còn thân thiết hơn trước.
Trư Bát Giới nghe vậy, bèn thở dài sườn sượt:
– Đúng đó! Trước kia sư phụ luôn giữ thái độ bình tĩnh, xa cách với Tiểu Hồng. Vậy mà giờ chẳng những hòa nhã hơn hẳn, còn có vẻ không phản đối chuyện cậu ta lại gần.
Hắn càng nói càng chắc nịch:
– Rõ ràng trong động hoa sen, ba người họ đã xảy ra chuyện gì rồi!
Sa Ngộ Tịnh khuyên nhủ:
– Nhị sư huynh đừng rối trí làm gì. Dù là sư phụ hay đại sư huynh, nếu họ thấy cần, tự nhiên sẽ kể lại cho chúng ta. Nếu họ không muốn nói, chúng ta cũng chẳng cần gặng hỏi làm chi.
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đang đi trước đột ngột dừng bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!