Trong khoảnh khắc cảm nhận được sự khao khát của Tarou
-tachi, Phó Trăn Hồng không khỏi phát ra một tiếng k** r*n khe khẽ.
Hắn bị đao kiếm lấp đầy đến tràn ngập. Đèn trong phòng sớm đã bị tắt đi, toàn bộ phòng sinh hoạt chỉ có một ngọn nến le lói và ánh trăng màu bạc xuyên qua khe cửa sổ đang chiếu sáng.
Phó Trăn Hồng bị Tarou
-tachi ôm trong ngực chậm rãi thích ứng. Thẩm thần giả và Phó Tang Thần đao kiếm cứ như vậy thân mật khăng khít dán chặt vào nhau.
Trong bóng đêm đầu xuân, gió đêm thổi vào phòng sinh hoạt còn mang theo một chút lạnh lẽo thấu xương, nhưng Phó Trăn Hồng dưới sự yêu thương của Tarou
-tachi lại không cảm giác được một tia lạnh lẽo nào.
Hắn th* d*c nhẹ nhàng chậm rãi đặt tay lên lưng Tarou
-tachi rắn chắc hữu lực kia. Hắn có thể vô cùng rõ ràng cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay kia theo động tác phần eo đại thái đao mà kéo ra những đường nét mạch lạc, là trôi chảy và cứng cỏi, dưới sự thấm đẫm mồ hôi tràn đầy một loại cảm giác sức mạnh và sự đàn hồi làm người ta máu huyết phun trào.
Kể từ khi Phó Trăn Hồng trả lời Heshikiri Hasebe việc tối nay có ở lại Bản Hoàn qua đêm không, đã định trước đêm này sẽ trở nên không tầm thường.
Ánh trăng sáng trong theo thời gian trôi đi chậm rãi ẩn vào tầng mây, những vì sao lấp lánh cũng theo đó biến mất dấu vết, bầu trời cuối cùng biến thành đen nhánh một mảnh.
Đã gần đến nửa đêm, trừ phòng sinh hoạt của Thẩm thần giả bên trong vẫn còn sáng một ngọn đèn le lói, một số căn phòng của các Phó Tang Thần đao kiếm khác, cũng vì chủ nhân căn phòng này không thể an ổn đi vào giấc ngủ mà được thắp sáng, ánh sáng lờ mờ lay động theo gió đêm. Trong phòng Jirou
-tachi...
Vị đại thái đao trang phục lộng lẫy với rất nhiều đồ trang sức Geisha đang nửa nằm trên chiếu tatami tản mạn uống rượu.
Rượu hương thuần mát lạnh từ đôi môi đỏ hơi mở của hắn chậm rãi đi vào tỳ vị. Vẫn là loại rượu hắn quen thuộc và yêu thích nhất, nhưng mà, thứ cam lộ vốn dĩ làm hắn cảm thấy vô cùng thuần túy và u buồn trước kia, giờ phút này lại trở nên tẻ nhạt vô vị.
Cuối cùng Thẩm thần giả đã điểm danh Tarou
-tachi huynh trưởng của hắn làm trực phiên, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả các đao kiếm. Trước đó, huynh trưởng của hắn hầu như chưa từng nói chuyện riêng với Thẩm thần giả. So với những Phó Tang Thần như Mikazuki Munechika, Tsurumaru Kuninaga, Ichigo Hitofuri, sự tồn tại của huynh trưởng không tranh không đoạt quả thật quá thấp.
Nhưng Jirou
-tachi nghĩ lại, có lẽ loại tính cách thanh lãnh không dính bụi trần của huynh trưởng lại vừa vặn phù hợp với tâm ý của Thẩm thần giả vào thời điểm đó, cho nên Thẩm thần giả mới có thể chọn huynh trưởng hắn trong số các Phó Tang Thần đao kiếm.
Bất quá suy đoán thì suy đoán, Thẩm thần giả tân nhiệm không phải là sự tồn tại dễ dàng bị nhóm Phó Tang Thần đao kiếm bọn họ nhìn thấu như trước kia.
Thượng Giang Phú Giang (Kawami Furue) à...
Sự thần bí vô tận, cũng có nghĩa là nguy hiểm vô tận.
Jirou
-tachi đặt tay lên ngực mình, cảm giác hơi khô rát ở nơi này tuy không rõ ràng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua được.
Bên kia, trong viện nhà Sanjou.
Mikazuki Munechika ngồi trên đệm mềm, dưới ánh nến le lói, lẳng lặng nhìn đĩa dâu tây đặt trên bàn.
Những quả dâu tây to và đầy đặn dưới ánh sáng lờ mờ được ánh nến chiếu thành màu cam hồng. Giờ phút này, những hạt nước trong suốt sáng bóng trên mặt dâu tây sớm đã bốc hơi hết, hơi nước trong thịt quả ngoài cũng theo dưỡng khí trong không khí mà chậm rãi bị oxy hóa.
Thịch thịch thịch...
Tiếng gõ cửa vang lên ngay lúc này.
Mikazuki Munechika còn chưa kịp mở miệng hỏi là ai, người gõ cửa liền chủ động xưng tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!