Tôn Ngộ Không lười chẳng buồn đáp lại Phó Trăn Hồng.
Phó Trăn Hồng lại theo lời Trư Bát Giới nói, cười bảo:
"Thì ra tiểu khỉ ranh này muốn ở riêng với ta."
Tuy nói thế, nhưng Phó Trăn Hồng hiểu rõ: con khỉ này vốn dĩ chỉ vì không yên tâm về hắn, nên mấy ngày nay cứ đề phòng, không cho hắn lại gần Đường Tăng quá mức.
"Lên mau đi." – Tôn Ngộ Không nhướn mày gọi.
Ánh mắt Phó Trăn Hồng rơi xuống đám mây Cân Đẩu Vân dưới chân Tôn Ngộ Không. Thực ra hắn khá tò mò, không biết một đám mây có thể đưa người vượt qua vạn dặm kia, khi đứng lên cảm giác có giống như giẫm trên bông mềm hay không.
Nghĩ vậy, chờ khi Tôn Ngộ Không sắp mất kiên nhẫn, Phó Trăn Hồng mới phi thân nhảy lên.
[Tiểu Hồng, cảm giác thế nào?]
[Giống như đứng trên nệm vậy.]
Thấy Phó Trăn Hồng đứng vững sau lưng mình, Tôn Ngộ Không liền điều khiển Cân Đẩu Vân bay về phía ngọn núi trước mặt.
Vì là dò đường nên tốc độ hắn không quá nhanh. Phó Trăn Hồng đứng phía sau, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc đen mượt phấp phới trong gió, rồi ánh mắt hắn lại dần chuyển sang ngắm Tôn Ngộ Không.
Tóc Tôn Ngộ Không không dài, ngày thường hơi rối, túm lại phía sau, mang theo vẻ phóng khoáng, ngông cuồng. Nhưng lúc này, mái tóc cứng ấy bị gió thổi dựng đứng, trông chẳng khác nào con nhím đang chạy.
Trong lòng nghĩ thế, Phó Trăn Hồng liền nói ra miệng. Thậm chí hắn còn đưa tay nắm lấy mái tóc bị gió thổi loạn của Tôn Ngộ Không, tay kia đo thử xem tóc dựng đứng lên cao chừng nào.
Nhưng lực tay hắn không hề nhẹ. Đúng lúc Tôn Ngộ Không điều khiển Cân Đẩu Vân bất ngờ lao xuống xuyên qua tầng mây, bàn tay nắm tóc kia theo quán tính kéo mạnh một cái.
Đại Thánh đau nhói, cau mày quát:
"Buông tay!"
"Không buông." – Phó Trăn Hồng đáp tỉnh queo – "Là do ngươi đột ngột hạ xuống."
"Ngươi thật sự không chịu thả ra?"
[Tiểu Hồng không buông.]
Phó Trăn Hồng im lặng. Tôn Ngộ Không lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đột nhiên tăng tốc. Cân Đẩu Vân rẽ gió vun vút, xoay vòng, chao đảo, lướt như chớp để dọa hắn.
Nhưng ngoài dự tính, Phó Trăn Hồng không hề sợ, ngược lại chính Tôn Ngộ Không mới là kẻ bị bất ngờ.
Phó Trăn Hồng ôm chặt lấy hắn từ phía sau, ngực dán vào tấm lưng rắn chắc, hai tay vòng qua eo thon săn chắc, cằm đặt trên vai, bên môi nở nụ cười dịu dàng:
"Ngươi có bay nhanh hơn nữa ta cũng không sợ."
Nói xong, hắn còn nghịch ngợm nhéo nhẹ một cái ở eo Tôn Ngộ Không. Cơ bụng săn chắc dưới tay vừa ấm vừa đàn hồi.
Thân thể Tôn Ngộ Không lập tức căng cứng. Hắn cúi xuống nhìn bàn tay đang đặt ở bụng mình, lập tức nắm lấy cổ tay Phó Trăn Hồng định bẻ ra.
Hắn dùng sức, Phó Trăn Hồng cũng chống lại.
Tôn Ngộ Không bực mình:
"Ngươi là nam yêu, có thể đừng suốt ngày làm mấy hành động kỳ quặc được không?"
"Ngươi bay nhanh như vậy, ta không ôm chặt thì lỡ rơi xuống thì sao?" – Phó Trăn Hồng đáp tỉnh rụi.
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không đành giảm tốc độ, vỗ tay hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!