Edit: Yeekies
Giang Chiếu Dạ khẽ bước lên phía trước hai bước.
Kỳ lạ thật...
Y thầm nghĩ, ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi bóng đen kia.
Đông Lê tò mò hỏi: "Ca ca, người đang nhìn gì vậy? Bên kia có gì lạ sao?"
Giang Chiếu Dạ vẫn đăm đăm nhìn về phía hắc y nhân biến mất.
Y lắc đầu: "Không... chẳng có gì cả."
Chẳng có gì ư?
Nơi ấy, thậm chí chẳng có một tia gợn song của linh lực, nhưng... nếu không vận dụng linh lực, làm sao hắn có thể biến mất trong hư không như thế?
Giang Chiếu Dạ linh cảm rằng, kẻ mặc áo đen kia nhất định giấu trong mình bí mật không tầm thường.
Không biết là ai...
Đổng Hạt Tử cầm lấy ma đan bán được, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái khó tả. Không hẳn là vui mừng, nhưng cũng chẳng tỏ ra tiếc nuối. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Giang Chiếu Dạ, như có như không liếc qua rồi lập tức lãnh đạm quay đi.
Bạch lão ngũ thấy sắc mặt Đổng Hạt Tử, lòng dự cảm bất an, thử hỏi: "Sao thế? Bán được không?"
Đổng Hạt Tử thản nhiên đáp: "Bán thì bán được, nhưng giá chẳng được bao nhiêu. Người ta bảo, thứ chúng ta săn toàn là tâm ma sơ cấp, giờ chẳng còn hiếm nữa, thu hay không cũng chẳng mấy quan trọng. Chỉ vì thấy chúng ta bắt được nhiều, nên lần này tạm chấp nhận, nhưng dặn rằng lần sau nên săn loại cao cấp hơn, thứ ấy mới thực sự đáng giá."
Bạch lão ngũ thất vọng: "Tưởng ma đan quý giá lắm, ai ngờ chỉ là đồ cũ rích! Giờ người ta không những đòi ma đan, còn phải loại cao cấp. Chẳng lẽ không biết, với mấy cái thân phận như chúng ta làm sao mà săn nổi?"
Ngô người mù từ trong bóng tối lặng lẽ hiện ra, vén mũ xuống, khẽ nói: "Ta từng nghe người ta nói, tâm ma cao cấp không khó săn, chỉ khó tìm. Nếu tìm được, thời gian bắt mười con tiểu tâm ma cũng đủ bắt một con cao cấp."
Ánh mắt hắn thoáng chốc dừng lại trên người Giang Chiếu Dạ: "Nếu thực sự săn được tâm ma cao cấp, lợi nhuận hẳn nhiên gấp bội... Chỉ không biết, Giang huynh đệ có nắm chắc không?"
Giang Chiếu Dạ bình thản đáp: "Có thể thử."
Mấy người thấy hắn tỏ ra tự tin, lập tức thay đổi thái độ, vây quanh hỏi han thân mật.
Khi chia tiền, dù Giang Chiếu Dạ từ chối, họ vẫn ép y nhận một phần, rốt cuộc về sau vẫn còn phải nhờ cậy y, nếu không chia sẻ thì e rằng không phải lắm.
Có tiền trong tay, mọi người đều nôn nóng muốn mua đồ ăn lót dạ, nhưng Đổng Hạt Tử ngăn lại, bảo rằng mọi người đã vất vả suốt chặng đường dài, nên nghỉ ngơi trước, ngày mai tính tiếp.
Mấy ngày qua, bọn họ ban đêm săn ma, ban ngày nghỉ ngơi, hôm nay lại chạy vội suốt từ sáng đến giờ chưa được nghỉ, ai nấy đều mệt nhoài, liền gật đầu đồng ý tìm một quán trọ tạm nghỉ.
Dường như chẳng ai nghe lời Giang Chiếu Dạ, chẳng người nào tu luyện tâm pháp tĩnh tâm mà y truyền thụ. Mấy ngày qua, hắc khí trên đầu họ càng lúc càng dày đặc.
Đông Lê mệt lả người, nàng ôm bao đồ ngả nghiêng, tuy không kêu ca nhưng mắt nhắm mắt mở, sắp ngủ gục trên đường.
Trước khi đóng cửa, Giang Chiếu Dạ gọi nàng lại, nhắc đi nhắc lại lời dặn quen thuộc:
"Đêm nay, trừ phi ta gọi, bằng không dù nghe thấy gì người cũng đừng ra ngoài."
Lời ấy, mỗi ngày y đều nhắc. Ban đầu, Đông Lê còn sợ hãi, tưởng rằng có hiểm nguy rình rập, nhưng sau nhiều đêm chẳng thấy gì xảy ra, nàng dần quen, chỉ cho rằng Giang Chiếu Dạ quá cẩn thận mà thôi.
Thực ra, so với việc ngủ một mình, Đông Lê vẫn muốn được ngủ dưới đất trong phòng Giang Chiếu Dạ hơn. Một là tiết kiệm tiền, hai là nếu có chuyện gì cũng dễ hỗ trợ, ba là nàng không phải một mình thức trắng đêm đề phòng.
Nhưng Giang Chiếu Dạ không đồng ý, nàng đành thôi.
Nàng gật đầu với y, đóng cửa cẩn thận rồi cởi giày ngã vật xuống giường, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ say. Mãi đến nửa đêm, khi mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, nàng bỗng mở to mắt, không sao ngủ lại được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!