Chương 23: (Vô Đề)

Hắn đem lòng yêu một kẻ đã từng lừa dối mình... một tên tiểu lừa đảo.

Viên đá bị nắm quá lâu, hơi ấm từ bàn tay hắn đã ủ lên, Giang Chiếu Dạ ngoảnh đầu lại: "Ngươi sao vậy?"

"Không có gì." Diệp Hàn Anh nghe thấy chính mình đáp.

Đó là một buổi chiều hết sức đỗi bình thường, phủ thần quan tại Lôi Chư Sơn chim hót hoa khoe sắc, xuân quang tươi đẹp. Vị thần quan có vẻ phàm tục lười biếng này lại thích gieo trồng đủ loại linh thú, bởi vì hắn đi truy đuổi Tiêu Lăng Thanh, vẫn chưa trở về, kẻ tiếp đón sợ bọn họ nhàm chán, liền dẫn bọn họ dạo một vòng thưởng ngoạn đủ loại kỳ trân dị thú trong viện linh thú.....

Những loài chim có thể nói tiếng người, những con hồ điệp có thể lần theo mùi hương truy tung, những con rắn nhỏ toàn thân trắng muốt, những con mèo trắng mang đuôi rực rỡ sắc màu.

Dù linh thú quý hiếm, nhưng Diệp Hàn Anh hiển nhiên không để tâm, chẳng biết đang nghĩ gì, Giang Chiếu Dạ thường xuyên liếc mắt, chỉ có Đông Lê một mình xem đến hứng khởi.

Nhưng khi niềm vui qua đi, nàng hiển nhiên nhận ra, cả hai người này trạng thái đều không đúng.

Sau khi màn đêm buông xuống, hơi ẩm dâng lên, dường như có ý trời sắp đổ mưa.

Lôi Chư Sơn và Tiêu Lăng Thanh vẫn chưa trở về, dùng xong bữa tối, người trong phủ hết lời xin lỗi, rồi đưa bọn họ đến khách phòng.

Phủ thần quan tự nhiên không thiếu phòng ốc, nhưng Giang Chiếu Dạ vẫn lấy cớ phiền phức, ở chung một gian với Diệp Hàn Anh.

Đông Lê ở một mình một gian, ngay cạnh phòng họ.

Đêm đến quá đỗi buồn tẻ, sự phấn khích ban ngày của nàng vẫn chưa tan đi, nàng rề rà không muốn về phòng: "Con mèo hôm nay to lớn đến vậy cơ mà..."

Nhưng Diệp Hàn Anh một tay đẩy nàng vào trong.

"Không ngủ sớm, coi chừng sau này không cao lên được."

Nàng hậm hực bước vào phòng, cởi giày bên giường, chợt có chút tò mò không biết bọn họ ở chung sẽ nói gì, nàng tập trung lắng nghe một lúc, nhưng căn phòng này cách âm quá tốt, dù vạn vật tĩnh lặng, tiếng động từ phòng bên cạnh cũng không thể lọt qua chút nào.

Lúc này nàng vẫn chưa biết, buổi chiều mỗi người ôm một nỗi niềm này, là lần cuối cùng cả ba người bọn họ tề tựu đông đủ.

1...

"Quả nhiên sắp mưa rồi." Một bên khác, Giang Chiếu Dạ bước đến bên cửa sổ, kéo lại khung cửa bị cuồng phong thổi mở.

Mùa hạ lắm mưa, Trung Châu còn như vậy, Thiên Quang Thành lúc này e rằng càng mưa dầm dề.

Y vừa kéo cánh cửa, phía sau, một bàn tay bất chợt vươn ra, thuận theo động tác của y, tiện tay ấn chốt khóa trên ô cửa.

"Hôm nay ngươi, vì sao lại cứ nhìn ta mãi..." Giọng Diệp Hàn Anh có chút khàn, mang theo chút ngơ ngác.

Giang Chiếu Dạ khẽ khựng lại, Diệp Hàn Anh đứng phía sau y, dán sát cực gần, một người quá lạnh, một người quá nóng, hơi ấm từng đợt từng đợt phả vào người y.

Giang Chiếu Dạ không trả lời câu hỏi này: "Hôm nay ngươi đã thấy gì?"

Diệp Hàn Anh khẽ nói: "Đây là... ngươi đang quan tâm ta sao?"

Hắn vừa cúi đầu, cằm liền vừa vặn có thể dán vào bên cạnh đầu tóc mềm mại của Giang Chiếu Dạ. Hắn nhìn Giang Chiếu Dạ phía trước mình, chợt có chút xúc động, muốn vươn tay, ôm y vào lòng.

Giang Chiếu Dạ không biết có nhận ra không, hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt y thuận thế rơi xuống, vừa vặn trên một góc của khung cửa sổ.

Trên góc đó, cũng như viên đá nhận được ban ngày, khắc dấu hiệu quen thuộc kia.

Hắn theo bản năng ôm chặt lấy Giang Chiếu Dạ, nói: "Đừng nhúc nhích."

Rồi vươn tay ra, lặng lẽ xóa đi dấu hiệu đó.

Những kẻ kia... quả nhiên ở khắp mọi nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!