Hai đứa trẻ ăn mày, tất nhiên đều là không nhà không cửa.
Đông Lê thở dài: "Vậy hai người sống thế nào? Có xin được đồ ăn không? Hay là cứ nhịn đói hoài?"
"Lúc một mình, ta thường nhịn đói, y một mình cũng thường nhịn đói... Nhưng may mắn là, khi cả hai đi cùng nhau, thì không còn phải chịu đói nữa."
Diệp Hàn Anh ánh mắt dịu lại, khóe mắt cong lên: "Nhóc biết không, y rất dễ khiến người ta thương hại, thường gặp được người tốt bụng cho đồ ăn. Nhưng lũ ăn mày khác thấy y có thức ăn lại không phục, liền đánh y để cướp lấy, mà y thì đánh không lại. Y mưu mẹo nhiều nhưng tay chân quá yếu ớt, sau này toàn phải nhờ ta ra mặt... Hồi nhỏ y đã quỷ quyệt lắm, luôn là y nghĩ kế, ta thực hiện, hợp tác ăn ý lừa người khác đến mức không thể hả hê hơn."
"Lúc đó, ta ghét y vô cùng. Ta chê y yếu đuối, gầy gò lêu nghêu như con gái, sợ y là nữ giả nam trang, sau này lớn lên biến hóa thành thanh mai trúc mã của ta thì ta còn phải cưới y sao? Còn y thì ghét ta làm người quá cứng nhắc, quá nguyên tắc, không hiểu đạo sinh tồn ngoài phố. Khi ấy y nhỏ thế mà mưu mẹo đã nhiều hơn cả đám người lớn bên cạnh. Tóm lại, cả hai chẳng hợp nhau chút nào, nhưng nếu không bắt tay nhau thì chỉ có đói, đành phải bịt mũi cố mà sống qua ngày..."
Đông Lê thầm mừng, hóa ra quan hệ của hai người họ tệ thế, tiên trưởng ghét hắn đến vậy, trách sao hắn không dám tiết lộ thân phận thật. Nếu lộ ra, tiên trưởng chắc chắn sẽ đuổi hắn đi!
Diệp Hàn Anh nhìn thần sắc nàng, làm sao hắn không hiểu ý nghĩ của nhóc, liền nói: "Ta biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô vui sớm quá rồi. Đó là chuyện từ mấy năm trước... Nuôi một con chó nhỏ mấy năm còn có tình cảm, huống chi là người? Về sau, cả hai chúng ta nhận ra kiếp này khó lòng chia cách, đành phải học cách chấp nhận nhau, rốt cuộc trở thành... tri kỉ tốt nhất đời."
Trong xe ngựa.
Giang Chiếu Dạ vừa tỉnh đã nghe được câu cuối.
Vừa thoát khỏi cơn ác mộng, y còn mơ màng, chẳng biết mình đang ở đâu, mãi sau mới nhìn thấy bóng người phía sau tấm mành.
Xe ngựa đung đưa, tấm mành phất phơ, ánh sáng xanh lục lọt qua khe hở rồi lại khuất dần. Một lớn một nhỏ hai bóng người ngồi phía trước, giọng nói khẽ ép xuống thật thấp.
"... Đừng thấy y bề ngoài ôn hòa dễ gần, thực ra để ý ta lắm. Sau này ta nói muốn chia tay, y đau lòng đến mức khóc lóc bắt ta đừng đi..."
Giang Chiếu Dạ nghe đến đây, bỗng nghẹn thở, ho sặc sụa.
Diệp Hàn Anh đang cao hứng kể chuyện, định trêu tức Đông Lê, nghe tiếng ho dữ dội của y, vội vén mành bước vào:
"Sao vậy? Lại gặp ác mộng? Hay là lạnh?"
Hắn cầm áo choàng đắp lên người Giang Chiếu Dạ, rồi tự nhiên ôm y vào lòng, vỗ lưng giúp y lấy lại hơi.
Xong xuôi, chính hắn cũng giật mình.
Thói quen là thứ đáng sợ, đã ăn sâu vào xương tủy, dù bao năm trôi qua, chỉ cần gặp tình huống tương tự, hành động vẫn nhanh hơn cả suy nghĩ.
Đợi tỉnh táo lại, hắn mới nhìn xuống Giang Chiếu Dạ trong lòng. Tim y đập nhanh, thần sắc mệt mỏi, dáng vẻ ấy Diệp Hàn Anh quá quen thuộc, y lại vừa trải qua một cơn ác mộng.
Ngày trước, nếu ban đêm gặp ác mộng, Giang Chiếu Dạ thường chui vào ngực hắn ngủ tiếp. Diệp Hàn Anh ngủ say, khó tỉnh, nhưng khi cảm nhận có người đến gần, liền theo bản năng giang tay ôm chặt, ấn vào lòng.
Giang Chiếu Dạ ưa sạch sẽ, trên người luôn thoảng mùi hương mai trắng, ôm rất dễ chịu. Trong đêm tĩnh lặng, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, như mèo chó sưởi ấm cho nhau. Mùi hương lạnh nhẹ ấy quanh quẩn bên mũi, trở thành liều thuốc an thần thấm sâu vào ký ức.
Về sau, hàn độc trầm trọng hơn, mỗi khi ác mộng kèm cơn hàn, y lại ho dữ dội. Diệp Hàn Anh đành phải tỉnh giấc, tìm thêm chăn áo đắp cho y, rồi ôm y vào lòng, một mặt dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm, một mặt mơ màng vỗ lưng an ủi.
Lần này cũng vậy. Giang Chiếu Dạ ho đến mắt đỏ hoe, đuôi mắt ướt.
Diệp Hàn Anh hỏi: "Mơ thấy gì mà sợ thế?"
Giang Chiếu Dạ: "..."
Diệp Hàn Anh tay vẫn vỗ lưng y, nhưng vừa nói xong đã thấy không ổn.
Với thân phận hiện tại, việc gì phải vỗ lưng y? Quá thân mật.
Bỏ tay ra thì lại như cố ý.
Tiếp tục vỗ thì quan hệ hai người chưa tới mức này.
Hắn đành đổi chủ đề: "Mơ thấy gì mà không dám nói với ai? Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!