Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Beta: Há Cảo
Banner: Tình
- DHH_Team
Không nói đến đám người Hạ Nhiên nhìn đến phát ngốc, chúng địch nhân bị "hố" lại càng trợn tròn mắt.
Mặt đất nguyên bản vẫn đang tốt đẹp sao lại đột nhiên sụp đổ rồi?
Lại vừa đúng lúc khiến ngựa của bọn hắn bị vùi trong hố luôn!
Vì sao thời điểm đám người Bạch Diệu đi qua lại chẳng có chuyện gì?
Chẳng lẽ nơi này còn có nhóm người thứ ba mai phục, mục đích là tới cứu Bạch Diệu!
Nghĩ đến đây, không khí đánh đánh giết giết lập tức ngưng trệ. Một sự kinh nghi* bắt đầu tỏa ra bao trùm cả bầu không khí.
[*] Kinh nghi: ngạc nhiên, nghi ngờ
Nhóm người quân địch ai nấy đều dựng đứng lông tơ, vẻ mặt cảnh giác nhìn khắp bốn phía, trong mắt bất giác mang theo sự sợ hãi.
Mà đám người Hạ Nhiên sau khi nghĩ đến khả năng đó cũng tích cực dò xét khắp nơi, ánh mắt nhen nhóm một tia hy vọng, theo bản năng tìm đường sống.
Đáng tiếc, nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ gió thổi cỏ lay và âm thanh ngựa phun khí, tất cả đều bình thường!
Sau một hồi lặng im, nam nhân bị ngã trên mặt đất phẫn hận đấm mạnh xuống đất, tức giận quát ầm lên, "Chẳng qua là trùng hợp! Thất thần cái gì? Lập tức ra tay cho ta, giết Bạch Diệu!"
"Rõ!" Quân địch ầm ầm đáp.
Cả đám một lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, giơ cao bội đao*, rống một tiếng, hung mãnh lao về phía đám người Bạch Diệu chém giết.
[*] Bội đao: đao tùy thân, tức là đao luôn mang theo bên người để phòng thân
"Chạy mau!"
Phát hiện không có viện quân, Hạ Nhiên vốn mang tâm trạng mong đợi là đội hộ vệ tới liền tuyệt vọng. Biết vậy hắn đã không ngu ngốc đứng đó chờ địch nhân tới chém.
Đối phương vừa giết tới nơi, mấy người liền thúc giục ngựa, liều mạng che chở Bạch Diệu chạy lên trước.
Nhưng mà, đợi tới khi bọn hắn vừa chạy xa hơn trăm mét, chỉ nghe——
"Phanh! Rầm!"
Tiếng vang kịch liệt làm ngựa kinh sợ, bất an hí vang, vó trước tung cao, thiếu chút nữa hất văng đám người Hạ Nhiên.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ngay sau đó, mặt đất kịch liệt rung chuyển, khiến người ta có cảm giác long trời lở đất vậy.
"A a a!"
Tiếng kêu sợ hãi thảm thiết không ngừng vang lên phía sau cùng với âm thanh rên rỉ của ngựa.
Đám người Bạch Diệu trấn an ngựa xong liền dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Ngay cả Bạch Diệu trầm ổn như núi, dù đối mặt với nguy cơ ám sát mặt vẫn không đổi sắc nhưng khi nhìn đến cảnh tượng phía sau cũng phải nhướng mày, lộ ra thần sắc kinh nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!