Một lát sau, Bách Lý Giác mới buông Hạ Lương ra, hơi thở hai người vô cùng không ổn, kịch liệt hổn hển, khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm ám muội.
Hạ Lương đỏ mặt xấu hổ, đặt tay lên chỗ trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình, hít ra thở vào từng cái một, nhưng ánh mắt lại không nỡ rời khỏi người nam nhân trước mặt, trong đôi mắt ngập nước của cô, thấp thoáng vẻ quyến luyến chính cô không hề hay biết.
Hạ Lương đơn giản thuần túy, một khi hiểu được tình cảm, một khi đã đặt đối phương vào trong lòng, thì thích bao nhiêu sẽ biểu đạt bấy nhiêu, chưa bao giờ vòng vo, giấu giếm.
Đúng là cô lạnh nhạt, nhưng cô cũng có nhiệt tình, chỉ là phần nhiệt tình này bị giấu sâu trong nội tâm, một khi được khơi ra, cũng chỉ vì một người phun trào nở rộ.
Cô của hiện tại, bởi vì trong lòng vui mừng, lưu luyến trong mắt, khiến cả người đều trở nên sáng lạn rực rỡ, nơi khóe miệng vẽ lên một nụ cười mềm mại thẹn thùng, đôi mắt càng là sáng như sao trời, khiến người không khỏi đắm chìm vào trong đó, vô pháp tự kiềm chế.
Bách Lý Giác không nhịn được vươn tay, phủ lên đôi mắt sắp câu đi linh hồn hắn, che lại đôi mắt khiến hắn rung động lưu luyến, hắn sợ nếu tiếp tục nhìn, hôm nay liền sẽ không hỏi được nữa.
Cảm giác hưng phấn run rẩy, thậm chí mang theo một tia "nguy hiểm" mà hắn không khống chế được này, làm hắn có chút không biết làm sao, bởi vì quá khứ, thân phận, khiến hắn theo bản năng muốn bài xích!
Hắn là đế vương, thói quen khống chế mọi thứ ở trong tay, loại cảm giác mất khống chế này, khiến lòng hắn rung động say đắm, đồng thời lại khiến hắn đề cao cảnh giác!
Chờ đến khi ổn định lại hô hấp, làm dịu đi cảm giác kích động trong lòng, Bách Lý Giác mới mở miệng hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi vì sao muốn... Nói thật, nếu không..."
Hạ Lương ngoan ngoãn để hắn che lại mắt, cảm nhận sự ấm áp lòng bàn tay hắn, làm cô rất thoải mái, nhịn không được mà chuyển động khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhàng cạ vào lòng bàn tay hắn, hệt như một con mèo đang làm nũng vậy.
Cả người cô, đều tản ra hơi thở làm nũng đáng yêu, lưu luyến không muốn rời xa.
Bách Lý Giác bị gương mặt cô cạ mà mềm nhũn trong lòng, lời uy hiếp cứ vậy bị nghẹn trong cổ họng, dù thế nào cũng không thể nói ra lời tàn nhẫn nữa, cảm giác như chính mình đấm một quyền vào trong bông vậy.
Có điều, nhớ đến những biểu hiện khác thường của cô, Bách Lý Giác lại lạnh lùng lên, chuông cảnh báo trong lòng gõ càng lúc càng vang, nhắc nhở hắn ——
Nữ nhân trước mắt có vấn đề, rất có vấn đề, nhất định phải điều tra, phải điều tra rõ ràng!
Tuyệt đối không thể bị dáng vẻ ngoan ngoãn nũng nịu bây giờ của nàng lừa được!
Bởi vì rõ ràng một khắc trước, nàng vẫn là một con mèo hoang lạnh lùng chỉ biết vươn móng vuốt sắc bén cào người.
Hơn nữa, nàng còn ngoài dự đoán, dám hôn trẫm!
Hơn nữa, hắn không chỉ không cảm thấy ghê tởm, còn cảm thấy tư vị này rất tốt đẹp, thậm chí không muốn buông nàng ra, muốn tiếp tiếp, tiếp tục hôn như vậy.
Hết thảy những việc này, đều không bình thường!!
Chẳng lẽ trị hết "bệnh" của trẫm? Hoặc là nàng hạ độc trẫm?
"Nói chuyện! Ngươi rốt cuộc là ai?! Vừa rồi có phải ngươi hạ độc ta không?" Bách Lý Giác túm lấy bả vai cô, lạnh giọng hỏi.
Lúc này Hạ Lương mới nghe rõ được hắn nói gì, nhớ đến hắn không có ký ức trước kia, trong lòng có chút tiếc nuối, hiện tại hắn không nhớ được cô, hoài nghi hành động của cô, cũng là bình thường.
"Ta là Hạ Lương, là con gái Hạ Nguyên Chính, bên kia." Hạ Lương nghiêm túc trả lời, "Vừa rồi ta chỉ cường hôn ngươi một chút, không có hạ độc. Miệng, nước miếng của ta, đều không có độc. Ừm, cũng không giấu độc trong đầu lưỡi, không tin ngươi xem."
Nói rồi, Hạ Lương mở miệng, vươn lưỡi nhỏ ra, nhếch cao lên trên, để tiện cho Bách Lý Giác nhìn kỹ.
Bách Lý Giác nhìn đầu lưỡi ướt át của cô, không khỏi nhớ tới xúc cảm mềm mại thơm tho ban nãy, cảm giác nóng bức nháy mắt ụp đến, khiến hắn muốn mở miệng, ngậm đến trong miệng mình, không bao giờ buông ra nữa.
Trái tim Bách Lý Giác run lên, nhưng sắc mặt lại đen đi, hơi thở quanh người cũng lạnh xuống mấy phần.
Chắc chắn là nàng cố ý, chắc chắn là nàng định quyến rũ trẫm! Mê hoặc trẫm!
Truyện được đăng tại wattpad. com/user/hacao1028
"Nói chuyện đàng hoàng cho ta, không được lè lưỡi!" Bách Lý Giác có chút hổn hển nói, bàn tay túm bả vai cô siết chặt thêm một chút, ý định cảnh cáo, chỉ là sức tay theo bản năng mềm đi, không làm cô đau.
"Ồ." Hạ Lương ngoan ngoãn thu hồi, hỏi, "Vậy ngươi tin sao? Ta thật sự không hạ độc ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!